Edit + Beta: Hiron Vệ Thời trợn mắt nhìn Vu Cẩn trong hai giây, bất giác đau nhói khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cậu. Tim anh như ngừng đập. Anh không dám tin, loạng choạng nắm lấy tay Vu Cẩn để cậu dựa vào, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng. Sao có thể, sao có thể chứ, rõ ràng người phải gắn khóa cảm xúc là anh mà – Vòng tay đen hút hết máu, chuyển từ màu đỏ sẫm sang nhạt dần. "Thành công hai người, tên điên kia ngày mai xử lý." Giáo quan gật đầu, bước tới kiểm tra vòng tay của Vệ Thời. Vệ Thời bất ngờ phản ứng lại, dùng hết sức lực để không nhìn Vu Cẩn. Anh cúi đầu, mắt đỏ hoe, giống với người cải tạo kia, cơ bắp căng cứng run rẩy, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào. Nhưng bàn tay đang nắm tay Vu Cẩn lại run mạnh hơn. Nhóc lùn nhỏ bé gần như không còn thở, như tảng băng đang tan chảy. Vòng tay phát ra hai tiếng "tích tích". Giáo quan hài lòng nhìn Vệ Thời. "Được rồi, đã gắn khóa." Giáo quan tháo vòng tay, rồi quay sang nhìn Vu Cẩn. Vệ Thời bất ngờ che trước Vu Cẩn, đôi mắt đỏ ngầu khiến giáo quan hoảng sợ. Vệ Thời như con quái vật cải tạo gen thất bại, giống thú dữ hơn là người, anh gầm gừ: "Cút..." Giáo quan tức giận chửi thề, nhổ một bãi nước bọt, rồi nghĩ đến di chứng của khóa cảm xúc, âm thầm hả hê: "Nhóc con, đáng ra mày mới là người bị gắn khóa... Mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soc-sao-bao-la-show-tai-nang-co-ma/2890858/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.