Tùy Hi phát hiện đầu tiên: “Quý thúc thúc, người đã trở lại.”
“Ân.”
Quý Luật trước sự xuất hiện bất ngờ của Quý Cảnh Thâm liền nhất thời bị hoảng sợ, cuống quít khép lại truyện tranh, thật cẩn thận mà quan sát Quý Cảnh Thâm, cha mẹ quản giáo rất nghiêm, cậu ở nhà là không dám loại sách truyện này, nếu là tiểu thúc nói ra đi……
Quý Cảnh Thâm nhìn Quý Luật, dường như không phát hiện giống nhau bình tĩnh mà dời đi ánh mắt, tầm mắt chuyển dừng trên tờ giấy trắng trong tay Tùy Hi. Bên trên có chút chữ, có mấy nét bút nhìn không giống như ở tuổi như nàng có thể viết ra. Anh nhìn một lần, ghé mắt hỏi nàng: “Mấy chữ này cháu đều biết?"
“Dạ biết ạ, nhưng là nét bút còn không có nhớ rõ thực lao.”
“Đã thực không tồi.”
Quý Cảnh Thâm rất ít khen một người, dù sao Tùy Hi vẫn là một đứa trẻ mới tám tuổi. Quý Luật nghe vậy tức khắc có chút thương tâm, nhìn qua tờ giấy của Tùy Hi, cố gắng đọc chữ trên đó. Sau khi đọc xong chính cậu có chút xấu hổ, tự giác cất truyện tranh, gục đầu xuống:
“Chú nhỏ, cháu cũng sẽ hảo hảo học tập.” Cậu nhấp nhấp môi, ngẩng đầu nhìn Quý Cảnh Thâm liếc mắt một cái, ngữ khí hướng tới: “Cháu cũng muốn đi trường học của chú nhỏ.”
Pennsylvania.
Cậu tuy rằng không hiểu, nhưng nghe ba hoặc ông nội nói không ít lần, trong lòng cũng liền biết đây là nơi tốt để học tập.
Tùy Hi nghe, tò mò hỏi: “Quý thúc thúc là cái gì trường học?”
“Pennsylvania.” Quý Luật nhanh nhảu đáp.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/som-som-chieu-chieu-deu-la-anh/312166/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.