Hy vọng đã lâu nay baba mới trở về một chuyến, liền như vậy trơ mắt mà tiễn đi, cố tình nàng còn không thể làm cái gì, Tùy Hi cảm thấy mọi thứ đều sụp đổ, khóc đến càng thêm không kiềm chế được.
“Hi Hi?”
Hoảng hốt cảm thấy hình như có người đang gọi tên mình, Tùy Hi ngẩng đầu, trong mắt còn vương nước mắt, đáng thương khóc, giống một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Quý Cảnh Thâm bồi nàng ngồi xổm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tùy Hi hít hít cái mũi, lắc đầu không có nói. Quý Cảnh Thâm cũng không miễn cưỡng, ôn thanh: “Vậy đi thôi, tiểu thúc đưa con trở về.”
Mới vừa rồi cảm xúc còn có chút mất khống chế, trước mắt anb lời nói nhỏ nhẹ ôn thanh tựa như trấn an, an ủi tâm tư nàng không ít. Tùy Hi nghe lời mà đứng lên, ngồi xổm lâu rồi chân có chút tê, nàng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, dừng lại một chút rồi lại nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp.
Quý Cảnh Thâm đưa Tùy Hi đến dưới nhà, ý bảo chính nàng đi lên, nhìn theo bóng dáng nàng biến mất, anh xoay người đi hướng dừng xe mình, bỗng thấy có cái đồ vật ngày hôm qua vẫn còn ở trên xe.
Khom lưng ở trong xe tìm một lúc, Quý Cảnh Thâm nắm chặt tìm được chìa khóa, ngồi dậy đang định đóng cửa khóa xe, không lâu trước đây mới vừa nhìn theo lên lầu tiểu cô nương đột nhiên từ trên thang lầu chạy xuống dưới, thở phì phò vọt tới trước mặt chính mình.
Anh còn chưa nói gì, tiểu cô nương chính mình một năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/som-som-chieu-chieu-deu-la-anh/312167/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.