“Lâm Tiêu Mặc.” Thích Giai nhíu mi, cổ tay bị anh cầm đau đớn vô cùng, nhưng mở miệng lại là thanh âm bình tĩnh như trước: “Sao anh biết là em không liên lạc với anh?”
“Có ý tứ gì?” Cả người anh chấn động, lực trên tay tăng thêm chút.
“Anh không phải muốn biết em có hay không đi tìm anh sao?”
“Em đây sẽ nói cho anh, em đi tìm anh, giống như một kẻ điên không ngừng gọi điện thoại cho anh, đứng dưới lầu ký túc xá chờ suốt đêm, nhưng mà em đứng ở đó đến lúc bị viêm phổi cũng không đợi được anh.” Thích Giai nói rất chậm, rất nhẹ, nhưng mỗi câu nói mỗi lời nói đều thực rõ ràng, cũng thực trong trẻo lạnh lùng, “Bọn họ nói cho em biết anh đã trở về thành phố H, bọn họ nói anh sẽ trực tiếp đi Nhật Bản, không đến trường học nữa, bọn họ khuyên em đừng ngốc nghếch như vậy nữa…”
Lâm Tiêu Mặc kinh ngạc buông tay cô ra: “Em đi tìm tôi mấy ngày? Tôi vẫn dùng số điện thoại đó, nếu em thực sự muốn tìm tôi, sao lại không tìm thấy? Mấy năm nay, em có nghĩ tới tiếp tục tìm tôi sao?”
Thích Giai cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt phức tạp thâm trầm, anh nói đúng, vài ngày đầu qua đi, cô buông xuôi, cô cảm thấy anh quyết tâm không muốn cùng cô liên lạc, một khi đã như vậy, cô cũng quyết định sẽ không đi câu xin tình cảm nữa.
Thấy cô im lặng, Lâm Tiêu Mặc cúi đầu cười, “Không có, có phải không?”
“Từ lúc em lựa chọn buông tha tình cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/som-yeu-tre-cuoi/2417999/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.