Nhiều năm như vậy qua đi, Thích Giai chưa bao giờ hy vọng Lâm Tiêu Mặc vẫn đứng ở đó chờ cô, nhưng tối hôm qua sau khi gặp lại anh thật sự không được tự nhiên, anh cuồng bạo hôn cô, còn có sáng nay anh tận lực lễ độ xa cách đều làm cho cô dấy lên một tia hy vọng....có lẽ anh còn yêu cô.
Chỉ là, nhìn thấy người con gái ở trong phòng họp kia, đáy lòng có chút lạnh lẽo len lỏi vào mỗi một ngóc ngách trên thân thể cô, làm cho cô như ngã vào hầm băng, nói không lên lời.
Cô, vẫn dại khờ như vậy...
“Giai Giai, cô không sao chứ?” Rốt cục Amy cũng nhận ra sự khác thường của cô, liền lay lay tay cô vài cái, gọi sự chú ý của cô trở về.
“Không có gì đâu, dạ dày đột nhiên có chút không thoải mái.” Thích Giai cố gắng mỉm cười, nhưng con ngươi đen lại không có chút độ ấm.
“Vậy cô quay về văn phòng nghỉ ngơi chút đi, còn nữa, không được uống cafe, tôi đi lấy cho cô cốc nước ấm.” Amy đoạt lấy cái cốc trên tay cô, đi thẳng đến nơi lấy nước ấm rót một cốc cho cô.
“Sắc mặt của cô rất khó coi, nếu không thì xin phép nghỉ đi.” Amy buông cốc nước, thân thiết mà nói. “Dạ dày của cô ý, nhất định phải đi kiểm tra đi, vừa rồi vẫn tốt mà giờ như thế nào đã đau rồi?”
“Có thể là do ăn phải đồ ăn bị hư.”
Nhìn cô không có chút tinh thần, Amy cũng không ở lại lâu, nhẹ nhàng đi về chỗ để cô nghỉ ngơi cho tốt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/som-yeu-tre-cuoi/2418001/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.