Thích Giai quên mình đã chấm dứt cuộc gọi khi nào, cô chỉ nhớ rõ câu nói kia của Lâm Tiêu Mặc, “Em xem thường anh, cũng xem thường tình cảm của anh đối với em.”
Mấy năm nay, cô không phải chưa từng hối hận qua quyết định đó, cũng không ít lần tự hỏi bản thân, nếu thời gian quay lại, cô có thể thay đổi lựa chọn hay không. Nhưng dù là lúc cô nhớ anh nhất, đáp án của cô đều là phủ định. Cô thà rằng lựa chọn đi câu lạc bộ đêm làm công chúa cũng không muốn sự giúp đỡ của Lâm Tiêu Mặc, thừa nhận rằng cô không bỏ được tự tôn và kiêu ngạo của mình, người có thành tích học tập như Lâm Tiêu Mặc làm sao có khả năng đảm nhận trọng trách đặt trên người cô.
Nợ tiền trong nhà anh sao có thể trả hết? Năm vạn tiền bảo lãnh anh lấy gì để đóng? Nếu để anh biết, anh cũng chỉ có thể nhờ gia đình và ba mẹ giúp đỡ. Vậy ba mẹ anh sẽ đối với mình như thế nào? Ba mẹ đối với việc nhận cứu giúp của nhà thông gia tương lai sẽ có suy nghĩ gì? Bọn họ nhất định sẽ lo lắng, bởi dính dáng đến tiền bạc vật chất, con gái sẽ trở thành người tư thái thấp kém được nhận ân huệ, bọn họ nhất định sẽ lo cô không ngẩng đầu lên được.
Cô từng đem mọi chuyện đổ lỗi cho sự tự tôn, nhưng khi Lâm Tiêu Mặc dùng thanh âm bi thương chất vấn cô, “Tự tôn của em vì sao chỉ nhằm vào anh?”, cô bừng tỉnh nhận ra, tự tôn của cô bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/som-yeu-tre-cuoi/2418039/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.