"Quý Mạc." Cố Viễn Sâm bỗng nhiên gọi tên cậu.
Quý Mạc vừa rút thẻ phòng ra, nghe vậy liền ngoan ngoãn nhét lại vào túi, im lặng đứng trước mặt anh chờ anh lên tiếng.
"Sau này nếu bị người ta bắt nạt, đừng cứ đứng ngốc ra đó."
"Em biết rồi, học trưởng." Quý Mạc gật đầu, trong lòng như có mật ngọt tan ra. "Lần sau em sẽ chạy."
Không hiểu sao, Cố Viễn Sâm lại bật cười vì câu "sẽ chạy" của cậu. Không khí giữa hai người cuối cùng cũng dịu xuống. Anh nói: "Phải tìm tôi."
Quý Mạc trợn to mắt, nhất thời chưa kịp phản ứng, ngẩn người lặp lại lời anh trong đầu, không dám tin chắc.
Cố Viễn Sâm nói tiếp: "Tôi sẽ giúp em."
Ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt Quý Mạc rơi xuống như sao sa, một, hai, ba bốn... nhiều đến mức ngay cả đôi tay to lớn của Cố Viễn Sâm cũng không đón hết được những niềm vui ấy.
"Nhưng đừng hiểu lầm." Cố Viễn Sâm vẫn giữ giọng điềm đạm. "Tôi chỉ là không thích kiểu hành xử của bọn họ."
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng anh thật ra chỉ đơn giản là không muốn thấy Quý Mạc bị tổn thương thêm nữa. Dù bản thân chưa muốn thừa nhận, nhưng anh đang từng chút một, dần dần quan tâm và tiếp nhận Quý Mạc.
Cố Viễn Sâm quay đầu đi, có phần lúng túng.
Quý Mạc nhìn anh, khẽ hé môi vội vã nói: "Học trưởng, em sẽ không hiểu lầm đâu! Học trưởng, cảm ơn anh." Đối diện với sự quan tâm rõ ràng đầu tiên từ Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-chi-nhat-doa-tieu-thong-hoa/2927558/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.