Sở Du đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy những âm thanh quanh mình đều chậm rãi trở nên an tĩnh, phảng phất như đứng trên mặt nước, các sóng gợn từng vòng từng vòng nhộn nhạo.
Thanh âm ồn ào bị bức tường nước ngăn cách, trở nên phá lệ xa xôi mơ hồ, chỉ có người đó, trong thế giới bị bao phủ bởi sương mù lại đặc biệt rõ ràng. Hắn giơ chiếc vòng hoa mình vừa làm lên, nụ cười mang theo vài phần ngượng ngùng. Sở Du lẳng lặng nhìn, cảm thấy có thứ gì đó từng chút từng chút đánh sâu vào trong lòng. Phảng phất như một hạt giống, đè sâu trong trái tim, mạnh mẽ va chạm với máu thịt, muốn từ dưới đất chui ra.
Sở Du đứng bất động, Vệ Uẩn đợi trong chốc lát, có chút kỳ quái, nghiêng đầu nói: “Tẩu tẩu?”
Sở Du nghe thấy tiếng Vệ Uẩn gọi, lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng lôi kéo Thẩm Kiều Kiều đi lên, tới trước người Vệ Uẩn, nàng cúi đầu nói: “Đây là cái gì?”
“Tẩu cong eo xuống một chút” Vệ Uẩn giơ vòng hoa lên, cười nói: “Đệ đội cho tẩu.”
Sở Du rũ mắt, che giấu cảm xúc trong mắt, cúi đầu để Vệ Uẩn đội vòng hoa cho mình. Vòng hoa rất nhẹ, đặt trên đầu có giọt nước từ cánh hoa rơi xuống, bọt nước lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến Sở Du nhịn không được run rẩy trong lòng.
Thẩm Kiều Kiều ở bên cạnh không vui, “Hừ” một tiếng nói: “Các người đều đáng ghét như nhau, tiểu thúc chỉ biết nói chuyện với mẫu thân, huynh ấy cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-ha-cham/1735155/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.