Ngọc bội rơi xuống đất, trên mặt xuất hiện vết nứt.
Trần Bình chưa kịp tiếc rẻ, vội vàng khom người định nhặt lên, nhưng có một người còn nhanh tay hơn gã.
Giai Doanh nhặt miếng ngọc bội lên, ngắm nghía trong chốc lát, tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Miếng ngọc bội này ở đâu có?”
Nàng đi theo Phúc tấn đã lâu, cũng xem như gặp nhiều biết nhiều, miếng ngọc bội trong tay màu sắc rất đẹp, cảm giác cầm vào rất mượt mà, không phải là thứ Trần Bình có khả năng mua được.
Trần Bình ấp úng: “Là gia thưởng.”
Hiểu đệ không ai bằng tỷ, Giai Doanh thấy vẻ mặt trốn tránh của gã, trong lòng cảm thấy ngờ vực, liền cười hỏi: “Miếng ngọc ngày nhìn dễ thương thật, tỷ tỷ nhìn cũng thích, dù sao cũng bị nứt rồi, hay cho tỷ đi.”
Trần Bình vốn định tặng miếng ngọc này cho Yên Hồng, nhưng giờ liệu gã có thể nói gì, chỉ đành nói: “Nếu tỷ thích thì cứ lấy đi.”
Giai Doanh cười cười, không tiếp tục đề tài này, trái lại thu xếp quần áo cho gã.
Rời khỏi nơi ở của Trần Bình, Giai Doanh càng suy nghĩ càng cảm thấy đáng ngờ, lập tức gặp quản gia Cao Minh xin nghỉ, nói là muốn ra ngoài có chút chuyện.
Tính tình nàng đó giờ dịu hiền, chung sống hòa thuận với mọi người trên dưới phủ, Cao Minh đương nhiên mau chóng đáp ứng.
Giai Doanh ra khỏi phủ, đi dạo một vòng, cuối cùng chọn một cửa tiệm không bắt mắt lắm ghé vào.
Tiểu nhị ở tiệm cầm đồ vội vàng tiếp đón cô, bắt chuyện trước: “Mời cô nương vào trong!”
Tuy Giai Doanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-ha-nhat-nguyet/851800/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.