_____
~Chúc Mừng Năm Mới!~
Hà Phong Hiểu cảm thấy yết hầu của mình có một cỗ hương vị sáp áp đau đớn nổi lên khiến anh không nói thành lời, vì ngạnh sinh mà lại nuốttrở vào. Môi mấp máy muốn nói lại thôi, giống như con cá dưới nước bấtlực hô hấp không khí lạnh như băng trên bờ.
Bao nhiêu lần, đã bao nhiêu lần bên tai anh vang vẳng tiếng nói này, gọi tên của anh…
Trong đầu của Hà Phong Hiểu lúc này hoàntoàn trống rỗng, muốn khóc hay muốn cười, hắn cũng không tài nào phânbiệt nổi. Có một loại cảm giác giống như sợ hãi, giống như hoảng hốt,tựa hồ như đang nằm mơ, lại có phần khát vọng…tất cả trong nháy mắtchiếm cứ hoàn toàn cảm xúc của anh. Màn sương mù trong tâm hồn chậm rãitan ra, mơ hồ mà trầm trọng, đặt ở trong nơi sâu thẳm của tiềm thức, épanh đến phát đau.
Anh muốn che dấu sự bối rối của mình, cật lực dùng ngữ khí bình tĩnh nhất để nói : “ Nam Nam! Là em sao?”
Cố Nam Nam vẫn nhắm nghiền đôi mắt như trước, thân mình kìm nén không được mà run run.
“ Phong Hiểu….Thực xin lỗi…..” An An vội vàng cầm chặt lấy bàn tay gầy yếu của Phong Hiểu, những lời còn lại nói không nên lời, đôimôi tái nhợt nhẹ nhàng mấy máy.
Hà Phong Hiểu đột nhiên vung tay ra khỏi An An.
Hiên Viên Tư Cửu tiến lên từng bước, tiếp được An An tưởng chừng như sắp ngã.
Ngọn đèn loang lổ mông lung bao trùm lên tất cả mọi người, giống như một làn khói mỏng.
Lòng An An đang quặn đau, cũng bất chấp đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-tuy/2173460/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.