Không đợi cô nói tiếp, anh đã đi đến ngoài gian phòng kế bên, giơ tay đẩy cửa, “Em sẽ không cho rằng thứ này là có thể ngăn cản tôi đi?”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh nhất thời còn không có kịp phản ứng lại, ván cửa hơi mỏng đã ầm một chút ở trong tay của anh bị hủy đi toàn bộ……
Cô trợn mắt há hốc miệng, người đàn ông này rốt cuộc từ nơi nào có sức lực lớn tới như vậy? Hủy đi cánh cửa đơn giản giống như ném khối đậu hủ vậy!
“Tôi cảm thấy lúc này, em có lẽ nên che mặt lại trước đi.” Phong Thanh Ngạn thành khẩn mà đề nghị cô.
“……” Cô rốt cuộc phản ứng lại giờ phút này mình không có mặc váy bên ngoài, chỉ trừ mặc nội y bên trong!
Vì thế lập tức ngồi xổm xuống, “Anh anh anh —— anh đi ra ngoài cho tôi!”
Phong Thanh Ngạn thấy cô giống như con chim cút nhỏ đem chính mình cuộn thành một đoàn, nhất thời buồn cười, “Em nhìn tôi nhiều lần như vậy, tôi nhìn em một lần thì đã sao?
“Sổ sách cũng không thể tính toán như vậy!”
“Giữa tôi và em, còn phải tính rõ chứ?”
Anh cúi đầu, đối với vành tai của cô nhẹ nhàng hà hơi, rồi lại đúng lúc cô muốn nổ tung mà thối lui, cởi xuống áo sơ mi trên người mình, đặt ở đầu vai cô, “Ở nơi này cũng làm không được cái gì a……”
Như là đang cảm thán, lại như là đang tiếc hận. Hạ Tiểu Nịnh nghe được càng thêm nén giận, ngẩng đầu trừng anh, “Chẳng lẽ anh còn muốn làm cái gì?”
“À, nghe tôi nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-bao-tram-ty-mommy-toi-danh-call/232001/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.