“Ah. Cảm ơn……”
Cô ngoan ngoãn nhận lấy, đang định tìm gian phòng để đi vào thay, chỉ bước một bước, nhất thời lại cũng không biết là do đứng lâu rồi chân bước chập choạng hay nguyên nhân là do quá khẩn trương, đầu gối cứ như vậy mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã xuống.
Bàn tay Phong Thanh Ngạn chụp lấy cô, làm cho cô dựa vào ngực mình, “Cứ như vậy thay đi, tiểu tử kia canh cửa, không ai bước vào đâu.”
“……” Phần lưng dán vào ngực anh, áo sơ mi mỏng ngăn cản không được bất luận cái gì trao đổi nhiệt độ cơ thể, nhiệt ý lại so với gió đêm giữa hè giờ phút này còn khô hơn rất nhiều.
Hạ Tiểu Nịnh bên tai đỏ bừng, siết chặt túi, “Trong chốc lát tôi liền đem áo cho anh, anh không cần chờ tôi, đi trước đi!”
Nói xong, giống như chạy trốn vào một phòng kế bên khác.
Còn tốt, lần này Phong Thanh Ngạn không trở lên bạo lực dỡ bỏ, cô an tĩnh mà cởi áo sơ mi xuống, nhanh chóng mặc lên chiếc váy Kỳ Tư Diệu mua tới kia, kéo khe cửa ra một chút, tay đưa áo sơ mi ra ngoài, “Phong Thanh Ngạn, áo này……”
Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, âm cuối run run, là ngại ngùng hiếm có.
Phong Thanh Ngạn đôi mắt nhíu lại, khóe môi không tự giác nhẹ nhàng nhếch lên. Thấy qua rất nhiều bộ dáng của cô, chỉ có ngại ngùng khó có được nhất.
Anh thong thả ung dung mà đi qua, đưa tay giữ chặt quần áo, muốn thừa dịp khi cầm áo thấy được dung nhan của cô.
Nhưng đầu bên này anh mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-bao-tram-ty-mommy-toi-danh-call/232000/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.