Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đi ra khỏi chỗ thủ vệ, trời hoàng hôn mờ tối, từng tầng mây đè lên nhau, hình như lại sắp có tuyết rơi rồi. Lý Hoa Chương sai người vận chuyển thi thể của Phong lão thái gia và vật chứng quan trọng về phủ Thứ sử rồi phái quan binh trông giữ hiện trường án mạng, nhưng đã làm xong hết tất cả những việc này rồi mà Phong Ngữ vẫn chưa đưa danh sách người trong Phong gia đến.
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường chỉ đành tự đi đến nội viện một chuyến, ngay từ trạm đầu tiên của ngày hôm nay, bọn họ đã đi tìm Phong Ngữ rồi, ấy thế mà đã qua hơn nửa ngày trời, danh sách của hắn ta mới khoan thai tới muộn.
Phong gia nhiều lần giữ lại, Lý Hoa Chương ngoài mặt thì hoà nhã ấm áp, nhưng lại từ chối vô cùng kiên quyết. Mãi cho đến khi đã leo lên xe ngựa hồi phủ, Minh Hoa Thường thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ sự mệt mỏi chồng chất tưởng như long trời lở đất mới kéo đến.
Hôm nay Lý Hoa Chương không cưỡi ngựa, mà hắn lên xe cùng với nàng. Hắn thấy Minh Hoa Thường vừa lên xe là đã không nói chuyện nữa, biết nàng đã mệt muốn chết rồi, nên hắn ôm nàng, để nàng dựa vào chân mình, sau đó thì chậm rãi xoa huyệt thái dương cho nàng, vừa xoa vừa nói: “Mệt thì nghỉ ngơi một lúc đi, bao giờ đến phủ ta sẽ gọi nàng.”
Đêm qua bọn họ chỉ ngủ được hai canh giờ thôi, hôm nay lại không ngừng tìm người tra hỏi, bây giờ Minh Hoa Thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-bich/2000685/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.