Dường như biết mình vừa lỡ miệng. Thân thể cô liền trở nên cứng ngắc, suy nghĩ bắt đầu áy náy vì lời nói không suy nghĩ của mình "Tôi...xin lỗi. Thực sự không cố ý nói anh như vậy"
Lâm Nhật vẫn chưa nguôi giận nhưng đôi tay của cô được nới lỏng ra, như giải thoát cho cô một cuộc sống cho cô vậy. Hình như anh chấp nhận lời xin lỗi ấy. Cũng không phải dạng người hẹp hòi
Bầu không khí bỗng nhiên rơi vào trong im lặng. Cả hai nhìn nhau, một bối rối, một vô tâm. Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng tim đập của cả hai
Vẫn là cô nên phá vỡ bầu trời này
"Vậy... mọi chuyện kết thúc đi. Tôi không đòi thêm vào nữa. Có thể thả tôi ra được chưa?" Cô rụt rè hỏi ý kiến, không nên chọc giận anh
Nhận được lời thỉnh cầu, anh thả hẳn cô ra. Không nói một lời nào lạnh lùng bước vào phòng của mình. Đóng cửa, khóa chặt
Minh Ngọc đứng đó dõi theo anh bước vào căn phòng đối diện với căn phòng của cô. Cô cảm giác rằng khi anh đóng chặt cánh cửa phòng kia, mọi việc giữa anh và cô như hai thế giới. Thế giới của ai thì tự tại. Bi thương lại nổi lên trong lòng cô. Cô rất ghét cái cảm giác này, lại là đau lòng, lại là yếu đuối mệt mỏi. Bao nhiêu lần rồi cô sau khi gặp lại anh có cảm giác này. Mỗi khi nó đến, cô lại suy nghĩ đến một điều hay một khả năng. Thứ đó cô muốn không muốn chấp nhận. Dù là khả năng bao nhiêu phần trăm cô cũng muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-anh-mot-nam/952941/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.