Lúc đó chính bản thân Liêu Kỳ Đông cũng không hiểu vì sao mình lại muốn hỏi câu ấy, chỉ là đột nhiên nảy sinh một chút tò mò, tò mò vì sao người kia lại có thể ở bên cháu trai mình, rõ ràng họ như hai người đến từ hai thế giới khác nhau.
Nói xong, Liêu Kỳ Đông liền nhận ra lời này nghe như đang chất vấn, khiến đối phương cảm thấy chuyện ấy vẫn chưa qua đi.
Anh liền vội vàng chữa lại: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là thấy khó hiểu sao cậu lại để mắt đến Liêu Trình thôi.”
Anh lại cảm thấy câu này càng không ổn, chẳng phải như vậy là đang chê mắt nhìn người của đối phương quá kém hay sao? Thế là anh lại vội vàng nói thêm: “Thôi, coi như tôi chưa hỏi gì nhé.”
Thẩm Tư Ninh thấy anh vừa nói vừa sửa, thật ra cũng đã hiểu được ý của anh, chỉ là cậu không có thói quen chia sẻ chuyện tình cảm quá khứ với người khác.
Đó là chuyện riêng tư của cậu.
Mà đối phương cũng không có ác ý, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, vì vậy Thẩm Tư Ninh vẫn lịch sự đáp một câu mang tính xã giao: “Chuyện tình cảm mà, nào có nhiều lý do như vậy, không nói rõ được, hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay thôi.”
Nói xong, Thẩm Tư Ninh nhìn phản ứng của Liêu Kỳ Đông.
Đối phương như đang ngẫm kỹ từng lời cậu nói, sau đó gật đầu bảo đã hiểu, có vẻ thật sự đã tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Thẩm Tư Ninh xoay người trở về phòng thay đồ, rửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857385/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.