Thời gian sau đó Thẩm Tư Ninh thường xuyên túc trực ở bãi đỗ xe.
Ngoài lúc dạy học, hầu hết thời gian cậu đều ở đây, tối hôm đó sau khi cúp máy, sáng hôm sau Liêu Kỳ Đông đã thông báo với toàn bộ nhân viên rằng mình sẽ đi công tác dài ngày, mọi công việc ở công ty logistics tạm thời giao hết cho em họ quản lý, cũng chính là Thẩm Tư Ninh.
Ban đầu Thẩm Tư Ninh không hành động vội vàng mà dành thời gian quan sát, tìm hiểu tính cách và thói quen làm việc của từng người, thậm chí còn dò hỏi cả hoàn cảnh gia đình của họ.
Hai chị gái làm ở khu rửa xe rất thích buôn chuyện nên chỉ cần Thẩm Tư Ninh hỏi bâng quơ một chút là họ đã hồ hởi kể vanh vách, từ tên vợ con đến chuyện học hành ở đâu cũng nắm rõ.
Sau một thời gian tìm hiểu, Thẩm Tư Ninh đã chọn được người phù hợp, cậu bắt đầu có chủ ý thể hiện thiện chí, không phải xã giao kiểu anh em cụng ly trên bàn rượu mà bằng cách đơn giản hơn: đó là khi có nhân viên làm tốt sẽ được thưởng tiền mặt ngay.
Sau đó Thẩm Tư Ninh mượn miệng hai chị gái kia, khéo léo lan truyền thông tin rằng từ giờ công ty logistics sẽ do cậu phụ trách, vì Liêu Kỳ Đông rất bận, không thể ở đây nhiều như trước.
Ban đầu mọi người nửa tin nửa ngờ, nhưng sau đó họ thường xuyên không liên lạc được với sếp Liêu, mọi việc đều do Thẩm Tư Ninh đứng ra xử lý nên ai nấy cũng tin đến bảy, tám phần.
Lúc này Thẩm Tư Ninh bắt đầu “thả câu”, cho người được chọn vài lợi ích nhỏ trước, khiến người này dần trung thành với cậu, sau khi xác nhận đối phương không có ý định làm phản hay liên kết với nhân viên khác gây rối, Thẩm Tư Ninh mới nói rõ điều kiện và quyền lợi mà mình sẽ trao.
Lúc Hùng Vĩ nghe những lời ông chủ mới nói, hắn vẫn còn chần chừ. Thẩm Tư Ninh hiểu rất rõ việc yêu cầu toàn bộ nhân viên bán hàng chuyển sang dùng điện thoại công ty cấp, dùng sim mới để liên hệ khách hàng chẳng khác nào dâng hết danh bạ cho công ty.
Dù ai cũng biết trên có chính sách, dưới có đối sách, nhưng một khi đã đồng ý rồi, nếu sau này có làm công việc tương tự sẽ bị cho là cướp khách của công ty.
Chưa kể còn bắt bọn họ ký hợp đồng lao động.
Mà mấy người làm ở đây phần lớn là dân lao động, nói đến những điều khoản trong hợp đồng thì chẳng mấy ai trong số họ hiểu rõ. Dù đọc được hiểu được, nhưng nếu sau này xảy ra chuyện thì chỉ vài dòng chữ trong hợp đồng thôi cũng đủ làm họ rối trí.
Lúc này Thẩm Tư Ninh ngồi trên chiếc ghế dành cho sếp của Liêu Kỳ Đông, trước mặt cậu là một chiếc thùng lớn, bên trong là toàn bộ điện thoại mới, sim mới, kèm theo hợp đồng lao động mà chính cậu vừa in ra từ chiếc máy in trong văn phòng, mà đó cũng là do cậu tự mua.
Thấy Hùng Vĩ còn do dự, Thẩm Tư Ninh chỉ nhẹ nhàng gõ nhịp lên mặt bàn, tiếng gõ đều đều như tiếng tích tắc của đồng hồ, mang lại cảm giác gấp gáp, như thể thời gian đang cạn dần.
Một trận chiến tâm lý bắt đầu.
“Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, cơ hội chỉ đến một lần, mệnh lệnh này tôi nhất định phải thi hành, ai không chấp nhận được có thể rời đi ngay bây giờ, tôi sẽ không giữ lại.”
“Dù anh không làm chuyện này thì cũng sẽ có người khác làm, anh chắc chắn muốn nhường cơ hội kiếm tiền này cho người khác sao?”
“Hơn nữa, mảnh đất các anh đang đứng dưới chân ấy, hiện đang đứng tên tôi đấy, đủ để thấy sếp Liêu tin tưởng tôi đến mức nào, từ giờ tôi chính là sếp của các anh, anh chắc chắn muốn vì chuyện này mà đắc tội với tôi à?”
Giọng Thẩm Tư Ninh vẫn rất ôn hòa, như đang nói một chuyện chẳng còn gì để thương lượng, trong lòng cậu thầm đếm khoảng sáu mươi giây, thấy đối phương vẫn chưa gật đầu, cậu liền làm bộ muốn đứng dậy rời đi.
Đứng dậy rồi, Thẩm Tư Ninh lại bổ sung một câu: “Kiếm tiền là cho bản thân, chứ không phải kiếm thay cho anh em.”
Nói xong, Thẩm Tư Ninh bước đi, lúc cậu vừa chuẩn bị mở cửa ra, cuối cùng phía sau cũng vang lên giọng nói đầy quyết tâm.
“Sếp Thẩm, tôi đồng ý.”
Hùng Vĩ đã cân nhắc được mất, nếu sếp Thẩm nói chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện, thì dù phía dưới có ai phản đối, kết quả vẫn không thay đổi.
Hắn không đồng ý thì sẽ có người khác đồng ý, đến lúc đó người kia sẽ đứng bên cạnh sếp Thẩm để quản lý bọn họ, mà hắn còn đắc tội với sếp, sau này có khi còn bị gây khó dễ.
Mà thật ra bọn họ muốn ra làm riêng cũng chẳng có vốn, mua vài chiếc xe tải thôi đã bay sạch tiền tiết kiệm rồi, chi bằng sớm đầu quân về một phe.
Ít ra vẫn có tiền, lại còn có cả cổ phần.
“Tôi rất thích những người biết nắm bắt thời thế, tình nghĩa anh em gì đó bây giờ lỗi thời cả rồi, đến anh em ruột còn phải tính toán từng li từng tí, chỉ có người biết rõ lợi hại mới đi được xa.”
“Tôi rất xem trọng anh.”
“Tiếp theo, anh làm gương trước đi.”
Thẩm Tư Ninh mỉm cười quay lại bên bàn làm việc, lấy ra hai bản hợp đồng giống hệt nhau đưa cho hắn, Hùng Vĩ đã lên thuyền giặc, hiện tại chẳng thể quay đầu, đành xem kỹ hợp đồng rồi ký vào cả hai bản.
Sau khi ký xong, Thẩm Tư Ninh nói cho hắn biết những lợi ích của việc ký hợp đồng, dặn hắn tự chọn vài điểm quan trọng để biến thành lời khuyên, đi nói với những người khác.
Cậu chưa đưa điện thoại mới cho Hùng Vĩ ngay mà nói sẽ công bố việc ký hợp đồng và đổi điện thoại của công ty vào ngày mai, cậu cho Hùng Vĩ hai tháng, tìm cách thuyết phục những người còn lại.
Cậu cũng sẽ không nói cho ai biết rằng Hùng Vĩ đã về phe mình.
Nghe lời của sếp Thẩm, Hùng Vĩ cũng hiểu rõ mình chính là nội gián, là người đi gieo rắc tư tưởng nghe lệnh và giữ trật tự.
Nhưng thân phận này chỉ giấu được nhất thời, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, đến lúc đó hắn sẽ bị đồng nghiệp tẩy chay.
Nghĩ đến tiền và cổ phần, Hùng Vĩ cắn chặt răng.
Tẩy chay thì tẩy chay, miễn là việc thành, hắn được sếp nhìn trúng, ai rảnh quan tâm mấy người kia nghĩ gì.
Dù sao thì thà để các người chết còn hơn tôi chết.
Buổi trưa ngày hôm sau Thẩm Tư Ninh công bố chuyện này, hiện giờ bãi xe đã có hơn ba mươi nhân viên, vừa nghe xong tin tức này ai nấy đều rối beng cả lên.
Có người tức quá chửi thẳng tại chỗ, chỉ vào mặt Thẩm Tư Ninh chửi bới, bảo cậu là trẻ ranh thì biết cái quái gì, chỉ toàn học mấy luật lệ phương Tây vớ vẩn, có người còn gọi điện cho Liêu Kỳ Đông để xác nhận.
Thẩm Tư Ninh biết chắc họ sẽ không gọi được.
Thẩm Tư Ninh chỉ đứng yên trước cửa phòng container, nghe tiếng la hét mắng mỏ, cậu không tức giận, chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng.
Sau đó, cậu lạnh nhạt thông báo.
“Nếu không chấp nhận được có thể tự rời đi, trời đất rộng lớn, ở đâu mà chẳng kiếm được miếng cơm, hà tất phải ở đây chịu ấm ức?”
“Nếu đã chọn ở lại thì phải theo quy tắc của tôi.”
“Một đời vua một đời thần, quy định của sếp Liêu đã là chuyện quá khứ, từ nay về sau, ở đây tôi mới là người quyết định.”
Nói xong, Thẩm Tư Ninh quay lưng rời đi, cậu không biết lái xe nên Liêu Kỳ Đông đã mua cho cậu một chiếc ô tô, sắp xếp một tài xế riêng để thuận tiện đưa đón.
Tài xế là người mà Liêu Kỳ Đông rất tin tưởng, không thuộc phe phái nào trong nhóm nhân viên để đảm bảo an toàn cho Thẩm Tư Ninh.
Ngồi ở ghế sau, Thẩm Tư Ninh thầm nghĩ phản ứng của mọi người thật sự vượt ngoài dự đoán, xem ra việc này không dễ giải quyết.
Thị trấn nhỏ lạc hậu, tư tưởng trọng nam khinh nữ còn nặng, thành ra đám đàn ông ở đây đều nóng tính, gia trưởng, bảo thủ và khó lắng nghe.
Nếu là Liêu Kỳ Đông xử lý chuyện này, có lẽ anh sẽ dùng quy tắc bàn nhậu đổi quyền, vừa mềm vừa cứng, vừa dùng tình cảm vừa ra luật.
Nhưng Thẩm Tư Ninh và Liêu Kỳ Đông có quan điểm quản lý rất khác nhau.
Cậu cho rằng đã là nhân viên thì không nên nói chuyện tình cảm, chỉ nên đặt lợi ích lên hàng đầu, đó mới là khung xương vững chắc nhất. Khi quy mô còn nhỏ, cách làm của Liêu Kỳ Đông vẫn còn hiệu quả, nhưng một khi đã mở rộng thì sẽ bộc lộ nhiều điểm yếu.
Nó dễ sinh ra những con hổ không dễ thuần phục.
Muốn dùng người thì phải có dây cương kèm theo để giữ chặt thanh kiếm trong tay.
Nếu không phía dưới rất dễ rối loạn, sinh ra sơ hở.
“Tiểu Trần, ngày mai anh đi mời vài người làm thêm, bảo họ một tuần sau đến bãi đỗ xe học việc, học cách bán xe. Bảo họ giữ mồm giữ miệng, lúc học thì chủ động hỏi han mấy nhân viên cũ, nói năng lưu loát một chút, có bị làm khó cũng phải coi như không có chuyện gì, đừng phàn nàn gì với tôi, ngoài những lời cần thiết thì đừng nói gì thêm.”
“Tiền công trả cao lên một chút, chỉ yêu cầu phải chịu khó chịu khổ, không cãi lời, không gây chuyện, học được hay không tôi không quan tâm, thái độ mới là điều quan trọng.”
“Nếu sau đó có ai muốn ở lại làm lâu dài thì cứ để họ ở lại, không muốn thì thôi.” Thẩm Tư Ninh dặn dò.
Tiểu Trần nghe xong liền gật đầu nói không thành vấn đề.
Dạo gần đây Thẩm Tư Ninh không tới bãi đỗ xe, cậu biết những người kia chắc đang nhẫn nhịn chờ mình đến để diễn trò, nên liên tục mấy ngày cậu đều không xuất hiện.
Đợi Tiểu Trần tìm được đủ người làm thêm cậu mới dẫn họ cùng tới bãi xe, lúc đến nơi, cậu thấy nhân viên đã vơi đi quá nửa. Chị phụ trách rửa xe là người biết nhìn thời thế, liền chủ động tới kể lại tình hình những ngày qua.
Hơn một nửa nhân viên đã liên kết với nhau đình công, không đi làm, không liên lạc với khách cũng không làm việc gì cả, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thẩm Tư Ninh chỉ mỉm cười gật đầu, nói đã biết rồi quay sang bảo nhóm nhân viên mới tự học hỏi, tranh thủ làm quen công việc càng sớm càng tốt.
Nghe xong, chị rửa xe liền hiểu sếp Thẩm đã quyết tâm thực hiện chính sách, đang thật sự tìm người thay thế rồi.
Trong số những người còn ở lại, phần lớn đều là bạn bè thân thiết của Hùng Vĩ, đoán rằng họ chịu ở lại chắc cũng có phần tác động của hắn, thế là Thẩm Tư Ninh phối hợp đưa ra một chính sách thưởng.
Trong thời gian này, mỗi chiếc xe tải bán ra sẽ được cộng thêm mười phần trăm hoa hồng, cậu không tin những người ở nhà kia có thể ngồi yên được.
Đợi đến khi họ lần lượt quay về gần hết, chương trình thưởng cũng sẽ chấm dứt dần dần để tránh đãi ngộ không đồng đều gây ra mâu thuẫn.
Cứ thế, Thẩm Tư Ninh kiên nhẫn đấu tâm lý với họ, từng chút một kéo dài suốt hai tháng, cuối cùng cũng khiến phần lớn nhân viên ngoan ngoãn quay lại ký hợp đồng, dùng điện thoại do công ty cấp để liên hệ khách hàng.
Thẩm Tư Ninh hiểu rõ trong lòng những người này vẫn còn nhiều bất mãn, vì họ bị chính cậu dồn ép quay về, phải cúi đầu vì đồng tiền, nên sau khi chuyện này xong xuôi, cậu luôn cố gắng ít xuất hiện trước mặt họ.
Thỉnh thoảng cậu lại chuyển tiền để Hùng Vĩ dẫn họ đi ăn uống, nhờ Hùng Vĩ tranh thủ ở bàn nhậu truyền đạt mấy lợi ích của việc ký hợp đồng.
Không mong tất cả đều hiểu hay tiếp nhận, chỉ cần đa số họ đều có ý thức đó, để sau này không còn đối đầu với cậu nữa, nếu không mọi mệnh lệnh sẽ rất khó thi hành.
Đợi đến khi thời cơ ổn định, Thẩm Tư Ninh mới từ từ lộ diện nhiều hơn trước mặt mọi người với một hình ảnh hòa nhã, dễ gần. Cậu học theo cách của Liêu Kỳ Đông, thỉnh thoảng sẽ phát một ít đồ dùng gia đình làm phúc lợi cho nhân viên.
Đồ dùng gia đình phần lớn sẽ do người nhà sử dụng.
Ở huyện nhỏ này chẳng có bao nhiêu doanh nghiệp làm được như vậy, những nhân viên này không nhìn ra bản chất sự việc nên chỉ thấy rằng phúc lợi cũng khá ổn, đến hàng xóm cũng phải ghen tị.
Tiền mặt hay thưởng chỉ vui được nhất thời, không như đồ sinh hoạt có thể thấy mỗi ngày, cứ nhìn thấy là sẽ nhớ đến nguồn gốc của nó.
Đến lúc đó người nhà tự nhiên sẽ thay cậu nói lời hay bên gối.
Nhờ vậy mà việc quản lý nhân viên của Thẩm Tư Ninh cũng tương đối suôn sẻ.
Phía Liêu Kỳ Đông cũng có tin nhắn gửi tới, nói đã thuyết phục thành công hai nhân tài kỹ thuật, những người còn lại vẫn phải cố thêm, trước mắt cần sắp xếp một lối đi để hai người kia xuất ngoại, tạo vẻ ngoài là ra nước ngoài phát triển rồi âm thầm đưa về trong nước.
Liêu Kỳ Đông học được không ít từ mấy ông chủ than đá, nên rất nhanh đã thu xếp đâu ra đấy, vì anh không thể rời khỏi nơi đó nên bảo Thẩm Tư Ninh hai tháng nữa tới sân bay đón hai nhân viên kia.
Một khi mọi việc đã có manh mối, bên Thẩm Tư Ninh có thể lập tức bắt tay vào việc mua đất xây nhà máy. Cậu nghĩ mình và Liêu Kỳ Đông là người yêu, sau này quan hệ kiểu gì cũng sẽ bị lộ ra, bản thân cũng đã sớm bước vào vòng xoáy này rồi.
Ban đầu Liêu Kỳ Đông không muốn kéo cậu vào, khi đó Thẩm Tư Ninh cũng đồng ý, nhưng giờ đây cậu dần hiểu ra lời dặn của bố trước lúc đi.
Điều cậu cần làm là dũng cảm đối mặt với khó khăn.
Chứ không phải mãi trốn sau lưng người khác.
Chỉ những người yếu đuối trong lòng mới thấy mọi quy tắc là không công bằng, Thẩm Tư Ninh được bố mẹ bảo bọc quá kỹ, nên khi họ bất ngờ đẩy cậu xuống vực sâu để cậu tự học bay, cậu mới hốt hoảng như vậy, thậm chí có lúc còn buông xuôi.
Gia đình cậu vốn không giống những gia đình bình thường.
Thẩm Tư Ninh phải học cách trưởng thành, trở thành một người tốt hơn.
Cậu thật sự thấy biết ơn ông trời đã thương mình, vào lúc rơi xuống đáy vực hoang mang nhất, cậu gặp được Liêu Kỳ Đông - người cho cậu dũng khí và tình yêu, giúp trái tim non trẻ của cậu được hồi sinh.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.