🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thời gian này trời cứ mưa rả rích, lúc trời tạnh được một chút, Liêu Kỳ Đông tranh thủ ra ngoài mua nhiều đồ tích trữ. Lũ đến sau đó đúng một tuần, đêm hôm trước khi nước tràn vào, ai cũng nhận được tin nhắn cảnh báo trên điện thoại.

Thẩm Tư Ninh và Liêu Kỳ Đông đứng trên tầng thượng che ô cùng nhau, các tòa nhà xung quanh đều cao bằng nhau nên tầm nhìn khá xa, Thẩm Tư Ninh có thể thấy một số khu vực trong huyện đã bị nước bao phủ.

Mưa ào ào trút xuống, hai người chỉ đứng đó một phút mà ống quần và giày đã ướt sũng, Liêu Kỳ Đông nghiêng ô về phía Thẩm Tư Ninh, sợ cậu bị dính mưa rồi cảm lạnh.

Anh không biết tại sao Thẩm Tư Ninh lại muốn lên tầng thượng ngắm mưa, nhưng chỉ cần cậu muốn, anh đều sẽ làm theo.

Thẩm Tư Ninh đứng giữa màn mưa nhìn dòng người vội vã chạy lũ và di chuyển đồ đạc trong phố huyện.

Trước thiên nhiên, con người cũng chỉ là những con kiến nhỏ bé.

Lần đầu tiên Thẩm Tư Ninh cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của câu nói đó, cậu nghiêng đầu hỏi Liêu Kỳ Đông.

“Mùa hè năm nào chỗ các anh cũng như vậy sao?”

“Ừ, lúc trước điều kiện không tốt nên cứ đến mùa lũ là phải chuyển hết đồ lên cao, sau lũ thường mất nước mất điện, phải đun cơm bằng bếp than củi, một nồi cơm trắng to ăn với dưa muối, ăn liên tục mấy ngày liền. Sau đó anh ngán quá, lén rắc đường vào rồi pha với nước ăn, bị mẹ phát hiện liền ăn một trận đòn vì tội lãng phí.”

Liêu Kỳ Đông thích đồ ngọt, mỗi lần ăn đều bỏ rất nhiều đường, mẹ anh phát hiện chỉ mới mấy ngày mà túi đường đã vơi quá nửa.

“Anh có từng cảm thấy những ngày đó khổ không?” Thẩm Tư Ninh khẽ hỏi.

Cuộc sống mà Liêu Kỳ Đông miêu tả, Thẩm Tư Ninh không thể nào tưởng tượng nổi, bởi cậu chưa từng trải qua, từ nhỏ cậu đã sống trong nhung lụa, chẳng bao giờ thiếu thốn thứ gì.

Nhưng không tưởng tượng ra không có nghĩa là không biết nó rất vất vả.

Nghe Thẩm Tư Ninh hỏi vậy, Liêu Kỳ Đông lại chìm vào hồi ức, nhưng nghĩ kỹ lại hình như anh chưa bao giờ thấy khổ, phần lớn đều là niềm vui, là những ký ức tươi đẹp, ngay cả lúc bị đánh cũng thấy vui.

“Không khổ đâu, tuy lúc đó mẹ đánh anh một trận, nhưng sau khi trời tạnh mưa một chút, bà vẫn đi mua cho anh một túi đường khác, sau đó còn dặn anh đừng ăn nhiều kẻo hỏng răng.”

Nhắc đến đây, gương mặt Liêu Kỳ Đông vô thức nở nụ cười, dù cha mẹ mất sớm nhưng những ký ức mà họ để lại đều ngập tràn tình yêu.

Họ đã cố gắng cho con mình những điều tốt nhất trong khả năng của mình.

“Cha anh luôn dặn làm nhiều nói ít, thấy mệt thì nghỉ một lát, nghỉ đủ rồi thì tiếp tục bước tiếp, sống dở còn hơn chết tốt, khổ mấy rồi cũng qua, biết đâu một ngày nào đó mọi thứ sẽ ổn hơn.”

Liêu Kỳ Đông quay sang nhìn Thẩm Tư Ninh, những lời ấy như khẽ chạm vào góc mềm mại nhất trong lòng cậu.

“Nhưng, lỡ như cố gắng thế nào cũng không làm được thì sao?”

“Nếu tất cả mọi người đều thất vọng thì sao?”

Thẩm Tư Ninh hỏi tiếp, giọng khẽ run, chính cậu cũng không nhận ra sự dao động trong lòng mình.

Liêu Kỳ Đông không nói gì, trực tiếp bế bổng cậu lên, không để ý giày cậu dính nước mưa và bùn làm bẩn quần áo mình.

“Vậy thì trời là lớn nhất, mình là thứ hai. Làm không được thì thôi, thất vọng cũng kệ, quăng hết tất cả đi. Không có gì quan trọng bằng việc sống vui vẻ, làm một kẻ điên cũng được, miễn mỗi ngày được cười là đủ.”

Nghe những lời đầy ngông cuồng ấy, Thẩm Tư Ninh không kìm được bật cười, cậu ôm cổ Liêu Kỳ Đông, khẽ tựa vào vai anh, bất giác cảm thấy an lòng.

“Về nhà thôi, người ướt hết rồi, lỡ bị cảm lạnh thì khổ lắm, giờ này mấy phòng khám và bệnh viện bận chết đi được.”

Liêu Kỳ Đông vừa ôm cậu đi vừa nói, đến cửa tầng thượng anh mới đặt cậu xuống, gập ô lại cầm trên tay rồi mở chốt cửa, cùng nhau xuống nhà.

Thẩm Tư Ninh biết Liêu Kỳ Đông là người cẩn trọng nên bước theo sau anh, cùng nhau xuống lầu. Về đến nhà, Liêu Kỳ Đông bảo cậu thay quần áo rồi tìm khăn lau tóc cho cậu.

Xong xuôi, anh cũng đi thay đồ, sau đó cả hai ôm nhau nằm trên sofa, vì nước và điện vẫn chưa được cấp lại nên họ cũng không đi tắm vội.

Hai người cứ thế trò chuyện đủ thứ trên đời, từ đông sang tây, từ cổ chí kim, Liêu Kỳ Đông kể lại đủ chuyện hồi nhỏ của anh, đôi khi Thẩm Tư Ninh cũng kể vài chuyện thú vị của bản thân.

Chẳng biết từ khi nào, hai người lại hôn nhau, trong phòng khách vang lên tiếng th* d*c và tiếng rên khe khẽ.

Cho đến khi trời tối hẳn, đèn phòng khách bất ngờ bật sáng.

Liêu Kỳ Đông vốn để sẵn công tắc đèn để biết khi nào có điện, nên đèn vừa sáng liền chiếu rọi khắp gian phòng, xua tan bầu không khí u tối mờ ám.

Thẩm Tư Ninh kéo chăn lên che kín người rồi chui ra khỏi vòng tay của Liêu Kỳ Đông, cậu ngồi dậy nhìn quanh ghế sofa tìm quần áo của mình.

Thẩm Tư Ninh với tay lấy áo, dưới ánh đèn, những dấu vết trên người khiến cậu đỏ mặt, vội vã cầm lấy áo mặc vào.

Liêu Kỳ Đông tiện tay vớ lấy quần dài, không thèm mặc q**n l*t mà kéo lên luôn, mặc xong, anh bế bổng Thẩm Tư Ninh lên đi về phía nhà tắm.

“Chỉ vài bước thôi, chút nữa tắm cũng phải cởi, mặc vào làm gì cho phiền, anh bế em vào.”

Liêu Kỳ Đông đặt cậu xuống nhà tắm, đưa dép của mình cho cậu đi tắm, sau đó chân trần ra ngoài tìm dép cho mình, mang xong, anh vào bếp chuẩn bị cơm tối.

Thời gian không nhiều, Liêu Kỳ Đông chỉ nấu sơ vài món đơn giản.

Thẩm Tư Ninh tắm nước nóng, tay cậu hơi rát, cổ tay cũng mỏi nhừ.

Gần đây hai người cứ thế an ủi nhau, nhiều khi tay cậu mỏi đến mức phải rất lâu Liêu Kỳ Đông mới kết thúc được.

Thẩm Tư Ninh vừa tắm vừa nghĩ, khoảng cách giữa người với người đúng là lớn thật, rõ ràng từ nhỏ cậu đâu có thiếu dinh dưỡng, sao mà khác nhau quá vậy?

Kích thước đó thật sự là bình thường sao?

Thẩm Tư Ninh vừa lau người vừa nghi hoặc, cậu còn trẻ, chưa từng thấy của ai khác, nhà vệ sinh hồi đi học đều là phòng riêng nên chẳng có gì để so sánh.

Cả hai người ở nhà suốt nửa tháng trời, trong nửa tháng ấy, lúc thì trên giường, lúc thì ở sofa quấn quýt lấy nhau, tình cảm cứ thế dâng cao.

Nửa tháng sau, nước rút, Liêu Kỳ Đông lại phải ra ngoài bận rộn, Thẩm Tư Ninh cũng đi đến trung tâm để kiểm tra tình hình xem mưa có tràn vào lớp học hay không.

Trước tiên Liêu Kỳ Đông đến bãi đỗ xe xem tình hình, hai con chó đã được gửi tạm ở nhà hai chị gái trong khu, đợi đi làm lại sẽ dắt về.

Khu vực thấp của bãi đỗ đã thành vũng nước lớn, cả bãi lồi lõm không đều, có mấy chiếc xe còn bị kẹt bánh, phải dùng xe kéo ra.

Liêu Kỳ Đông gọi điện thông báo cho nhân viên ngày mai có thể đi làm lại. Khi đi làm, tất cả xe phải được lái ra chỗ bằng phẳng, sau đó sẽ liên hệ người đến lái máy xúc lấp các ổ gà lại.

Sau khi giao việc xong, anh dự định lên mỏ than kiểm tra, mấy ngày nay mỏ ngừng hoạt động, đường núi lại hiểm trở, mưa khiến đường đất trơn trượt, xe nhỏ không lên được nên anh trực tiếp lái xe tải từ bãi lên.

Công nhân ở mỏ đều đã rút về, vì ở vùng núi mà mưa dai dẳng rất dễ gặp sự cố, chủ thầu không thể gánh nổi trách nhiệm.

Liêu Kỳ Đông kiểm tra quanh một lượt, không phát hiện vấn đề gì nên gọi cho ông chủ Trương báo cáo tình hình.

Ông chủ Trương vốn định cử người lên kiểm tra, không ngờ Đông Tử đã chủ động lo hết mọi việc, vừa nhanh nhẹn lại chắc chắn, giúp ông tiết kiệm được không ít thời gian.

Trong điện thoại, ông chủ Trương khen anh mấy câu, ra vẻ rất hài lòng, sau đó nhanh chóng gọi người bên dưới thông báo có thể trở lại làm việc, chậm một ngày là mất đi một ngày thu nhập.

Thẩm Tư Ninh cũng đi kiểm tra trung tâm của mình, may mắn không có vấn đề lớn, chỉ có một khung cửa sổ do lâu ngày không sửa nên bị dột, nước mưa ngấm vào làm bong tróc một mảng sơn tường, chỉ cần gọi người đến xử lý là xong.

Sau trận lũ, hai người lại quay về nhịp sống bận rộn, đến ngày thứ ba Liêu Kỳ Đông đã dẫn người sang tỉnh khác bám sát nhà máy sản xuất xe tải.

Việc mở rộng quy mô, mua đất, xây dựng... tất cả đều phải chờ anh lo xong bên đó mới bắt đầu được.

Một mình anh bận đến quay cuồng, vì vậy Thẩm Tư Ninh cũng chủ động san sẻ, ngoài thời gian đi dạy ở trung tâm, rảnh rỗi cậu sẽ đến bãi đỗ giúp anh xử lý công việc.

Đôi khi nhân viên không dám tự ý quyết định, mà Liêu Kỳ Đông lại ở xa, điện thoại hầu như để chế độ im lặng, không nghe máy, thế là Thẩm Tư Ninh trở thành người đưa ra quyết định thay.

Cậu thường xuyên lui tới văn phòng bãi đỗ, gặp gì không hiểu sẽ nhắn tin hỏi Liêu Kỳ Đông, hễ anh thấy tin là trả lời ngay.

Dần dần hiểu rõ mọi việc, lúc rảnh Thẩm Tư Ninh còn xem qua tình hình bán hàng, bảng kê khai hoàn phí, sổ sách trong khoảng thời gian gần đây.

Vì từ nhỏ đã học những kiến thức liên quan nên cậu tiếp thu rất nhanh, chỉ sau hai ngày rà soát, Thẩm Tư Ninh đã phát hiện một vấn đề.

Nhân viên ở đây đều có khoản hoàn phí điện thoại.

Sau khi hỏi chị nhân viên rửa xe, cậu mới biết mọi người ở đây đều dùng điện thoại cá nhân để liên hệ với khách hàng, mỗi tháng được hoàn tiền cước. Nhưng điều khiến cậu thắc mắc hơn là việc tất cả nhân viên đều chưa ký hợp đồng chính thức.

Thẩm Tư Ninh gửi tin nhắn cho Liêu Kỳ Đông, bảo anh gọi lại khi rảnh, tối hôm đó khoảng mười một giờ, cậu nhận được cuộc gọi.

Hai người trò chuyện một lúc về những chuyện thường ngày, rồi Thẩm Tư Ninh mới hỏi.

“Liêu Kỳ Đông, tại sao nhân viên của anh vẫn dùng điện thoại cá nhân để liên hệ với khách hàng? Anh có từng nghĩ đến chuyện nếu một ngày họ tách ra làm riêng, họ sẽ mang theo toàn bộ khách hàng, trở thành đối thủ cạnh tranh với anh không?”

“Còn hợp đồng, tại sao không ký?”

Liêu Kỳ Đông nghe xong, thật ra ban đầu anh cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng ở thị trấn nhỏ này tư tưởng người dân vẫn còn bảo thủ, họ luôn cho rằng mấy quy định hợp đồng là ràng buộc phiền phức.

Giáo viên trong trung tâm của Thẩm Tư Ninh đều là người từ thành phố lớn, đã quen với quy chuẩn nên dễ dàng ký hợp đồng, nhân viên khác thấy vậy cũng không nói gì, vì tất cả đều công bằng.

Khi mới bắt đầu, thời điểm đó anh đang cần người, tầm nhìn khi ấy cũng chưa rộng như bây giờ, bận rộn xoay quanh đủ thứ, mà thuyết phục người khác cũng cần thời gian. Lúc đó anh bận mỏ than, giờ lại vướng công việc ở nơi khác nên khó mà lo hết được.

Chưa kể, giờ mà nêu ra chuyện này, với một số người lại giống như qua cầu rút ván, không khỏi khiến họ thấy phản cảm, nhưng rõ ràng đây là một rủi ro tiềm ẩn cần xử lý.

“Vậy thầy Thẩm có cao kiến gì không?”
Liêu Kỳ Đông bật cười trong điện thoại, cố ý gọi cậu bằng giọng điệu nửa thật nửa trêu.

Thẩm Tư Ninh nghe giọng anh cố tình trầm xuống, rõ là đang tìm cách dụ dỗ chọc ghẹo, nhưng cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không để anh được như ý.

“Vậy thì cử một vị ‘khâm sai đại thần’ từ trên trời rơi xuống, sau đó chọn thêm một người thân tín, đưa cho chút quyền lực dụ dỗ, để người đó thay em ra trận.”

“Dù sao thì trời cao hoàng đế xa, nhân viên bên dưới có thấy hoàng đế đâu, chỉ nghe lời khâm sai là đủ.”

“Đợi mọi chuyện xong xuôi, lúc đó anh hẵng quay về, sau đó phất tay đuổi em đi. Còn người giúp em làm việc kia, nếu năng lực tốt thì anh điều đến vị trí cao hơn, không thì cứ để lại cho bọn họ tự đấu đá nhau.”

Nghe xong, Liêu Kỳ Đông liền hỏi lại.

“Cà rốt kiểu gì mà có thể khiến người ta dốc toàn lực vì em vậy?”

Thẩm Tư Ninh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cổ phần, bốn phần trăm cổ phần của công ty logistics.”

Ai mà chẳng muốn làm ông chủ, chỉ là trong lòng còn sợ rủi ro, mà Liêu Kỳ Đông làm ăn càng lúc càng phát đạt, nhân viên ai nấy đều thấy rõ trong mắt, có ai mà không thèm khát chứ.

Cổ phần là thứ đôi khi có thể lấy ra một chút để treo trước mắt nhân viên, khơi dậy tinh thần làm việc, cảm giác công ty có phần của mình thì làm việc cũng chẳng thấy mệt mỏi nữa, vì đang làm cho chính mình mà.

“Vậy nếu sau khi xong việc người đó chỉ muốn giữ cổ phần, không chịu chuyển đi chỗ khác thì sao? Đến lúc em rút lui, người ta cũng sẽ nhận ra ngay chuyện là thế nào.”

“Nếu em không thực hiện lời hứa, có khi cả nhà người ta cũng sẽ bám riết lấy em không tha đấy.”

Liêu Kỳ Đông hiểu rất rõ tính khí của người ở thị trấn nhỏ, tính tình nóng nảy, ăn nói bộc trực như đinh đóng cột, họ có thể không cần ghi giấy trắng mực đen, nhưng nếu dám lừa dối họ, hậu quả chẳng dễ gánh.

“Thì cho người đó hai lựa chọn, một là cơ hội thăng tiến, hai là cổ phần, nếu là người đủ thông minh chắc chắn sẽ biết nên chọn gì.”

“Nếu người đó bảo thủ thì anh cứ thực hiện lời hứa cho họ cổ phần, nhưng kèm theo điều kiện không được chuyển nhượng hay bán lại cho ai khác ngoài anh, chỉ được chia lãi chứ không có quyền quyết định. Về sau anh lấy thêm 10% cổ phần chia thành năm phần, mỗi năm thưởng 2% cho người bán hàng xuất sắc nhất, cho người mang lại lợi ích lớn nhất để tích lũy.”

“Như vậy anh vừa giữ được quyền kiểm soát tuyệt đối, vừa làm loãng tâm lý làm chủ của họ, tránh cái suy nghĩ cho rằng mình có địa vị mà sinh chuyện.”

“Năm năm nữa, khi công ty logistics đã phát triển vững mạnh, anh còn có thể rủ mấy người đó cùng đầu tư với mình, cổ phần vẫn để anh nắm phần lớn, người có năng lực thì ở đâu cũng làm nên chuyện, cứ để họ giúp anh kiếm tiền nhiều hơn.”

Liêu Kỳ Đông nghe xong liền hiểu ra ý của Thẩm Tư Ninh.

“Được, vậy cứ làm theo lời em, nếu không suôn sẻ thì đừng cố ép, anh không muốn mấy người đó gây sự rồi làm em bị thương.” Liêu Kỳ Đông dặn dò qua điện thoại.

Thẩm Tư Ninh đáp lời, rồi hỏi tình hình bên anh thế nào, Liêu Kỳ Đông bảo vẫn khá khó xử lý, chắc còn phải mất thêm thời gian mới quay về được.

Nghe vậy, dù trong lòng rất nhớ Liêu Kỳ Đông nhưng Thẩm Tư Ninh vẫn không để lộ cảm xúc, tránh làm anh phân tâm, chỉ dịu dàng nói: “Em hiểu rồi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.