Thời gian này trời cứ mưa rả rích, lúc trời tạnh được một chút, Liêu Kỳ Đông tranh thủ ra ngoài mua nhiều đồ tích trữ. Lũ đến sau đó đúng một tuần, đêm hôm trước khi nước tràn vào, ai cũng nhận được tin nhắn cảnh báo trên điện thoại.
Thẩm Tư Ninh và Liêu Kỳ Đông đứng trên tầng thượng che ô cùng nhau, các tòa nhà xung quanh đều cao bằng nhau nên tầm nhìn khá xa, Thẩm Tư Ninh có thể thấy một số khu vực trong huyện đã bị nước bao phủ.
Mưa ào ào trút xuống, hai người chỉ đứng đó một phút mà ống quần và giày đã ướt sũng, Liêu Kỳ Đông nghiêng ô về phía Thẩm Tư Ninh, sợ cậu bị dính mưa rồi cảm lạnh.
Anh không biết tại sao Thẩm Tư Ninh lại muốn lên tầng thượng ngắm mưa, nhưng chỉ cần cậu muốn, anh đều sẽ làm theo.
Thẩm Tư Ninh đứng giữa màn mưa nhìn dòng người vội vã chạy lũ và di chuyển đồ đạc trong phố huyện.
Trước thiên nhiên, con người cũng chỉ là những con kiến nhỏ bé.
Lần đầu tiên Thẩm Tư Ninh cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của câu nói đó, cậu nghiêng đầu hỏi Liêu Kỳ Đông.
“Mùa hè năm nào chỗ các anh cũng như vậy sao?”
“Ừ, lúc trước điều kiện không tốt nên cứ đến mùa lũ là phải chuyển hết đồ lên cao, sau lũ thường mất nước mất điện, phải đun cơm bằng bếp than củi, một nồi cơm trắng to ăn với dưa muối, ăn liên tục mấy ngày liền. Sau đó anh ngán quá, lén rắc đường vào rồi pha với nước ăn, bị mẹ phát hiện liền ăn một trận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857427/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.