Thẩm Tư Ninh nhanh chóng đến trước cửa phòng bao, yêu cầu người canh gác mở cửa, nhưng đối phương là người của Mạnh Vu Châu nên đương nhiên không động đậy, Thẩm Tư Ninh bấm chuông gọi người quản lý của hội sở tới.
Người quản lý đến rất nhanh.
“Mở cửa ra cho tôi.”
Giọng điệu của Thẩm Tư Ninh cứng rắn, ánh mắt lạnh lùng.
Người quản lý nhìn cậu chủ Thẩm, rồi lại nhìn cậu chủ Mạnh, mồ hôi không ngừng túa ra trán, hắn không dám đắc tội với ai cả, đặc biệt là khi cậu chủ Mạnh vẫn đang mỉm cười nhìn mình.
Thẩm Tư Ninh thấy người quản lý do dự liền hiểu ngay đối phương đang nghĩ gì, chuyện hôm nay, người quản lý này chắc chắn cũng biết rõ.
Giới thượng lưu trong thành phố C này có mối quan hệ đan xen phức tạp, người quản lý biết những người kia đến đây để làm gì nhưng vẫn nhắm mắt cho qua, rõ ràng là vì sợ thế lực của Mạnh Vu Châu, chẳng coi Thẩm Tư Ninh ra gì.
Mạnh Vu Châu mỉm cười, chặn tay Thẩm Tư Ninh khi cậu định túm lấy người quản lý.
“Thẩm Tư Ninh, em cần gì phải so đo với người làm công? Chuyện này sau này anh sẽ đích thân xin lỗi em, được không? Đã mười phút trôi qua rồi, chúng ta chờ thêm hai mươi phút nữa nhé, đến lúc đó chính tay anh sẽ mở cửa cho em.”
Thẩm Tư Ninh giận đến mức mắt đỏ hoe, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân bất lực đến vậy, chẳng trách bố mẹ nói cậu vô dụng, cậu thật sự rất vô dụng.
Thẩm Tư Ninh đẩy Mạnh Vu Châu ra, định tìm xem quanh đây có thứ gì có thể dùng để phá cửa không, đúng lúc ấy, cậu nghe thấy một tiếng “rầm”.
Ngay sau đó là liên tiếp mấy tiếng nữa, là tiếng kính vỡ vụn vang lên.
Mạnh Vu Châu nghe thấy âm thanh ấy thì sắc mặt cứng đờ, vội vàng hỏi người trong phòng giám sát qua tai nghe, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Mở cửa!” Thẩm Tư Ninh kéo người quản lý đang co rúm một bên đến trước cửa, ép hắn ta mở khóa, người quản lý nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Thẩm Tư Ninh, biết hôm nay thật sự không thể che giấu được nữa rồi.
Cuối cùng, hắn nhập mã số mở khóa phòng VIP.
Thẩm Tư Ninh vừa vào đã lập tức tìm kiếm Liêu Kỳ Đông, cửa sổ trong phòng đã bị ai đó dùng ghế đập vỡ, cậu vội lao đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Phòng bao nằm trên tầng ba, trên con đường phía dưới có một người đàn ông đang đi bộ rời khỏi, máu từ cánh tay nhỏ xuống từng giọt khiến người đi đường hai bên sợ hãi tránh xa.
Thẩm Tư Ninh bám chặt vào khung cửa sổ đến mức mảnh kính vỡ đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau, không gì đau bằng nỗi đau trong tim cậu lúc này.
Dù bản thân vốn là người rất sợ đau.
“Các người chết hết rồi à?! Tay của cậu Thẩm bị thương rồi, không ai thấy sao?! Mau gọi bác sĩ!”
Mạnh Vu Châu thấy tay Thẩm Tư Ninh nắm trúng phải kính vỡ, máu tuôn như suối, gã nhìn mà giật mình.
Thẩm Tư Ninh gạt tay gã ra, ánh mắt cậu lúc này không còn lửa giận mà thay bằng sự điềm tĩnh lạnh lẽo đến đáng sợ, cậu lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Mạnh Vu Châu.
“Mạnh Vu Châu, nỗi nhục ngày hôm nay, Thẩm Tư Ninh tôi sẽ ghi nhớ thật kĩ, ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần. Chuyện đời trước tôi không can dự, nhưng nếu có một ngày tôi tiếp quản tập đoàn gia đình, chỉ cần tôi còn ngồi ở vị trí đó, nhà họ Thẩm gia và nhà họ Mạnh tuyệt đối không bao giờ có cơ hội hợp tác nữa.”
Từng giọt máu rơi xuống thảm.
Thẩm Tư Ninh sải bước rời khỏi.
Mạnh Vu Châu đứng đó không cười nổi nữa, gã lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Thẩm Tư Ninh, ánh mắt u tối.
Lúc Thẩm Tư Ninh tìm được Liêu Kỳ Đông, anh đã không còn tỉnh táo, anh không cho ai đến gần, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là không được phản bội Thẩm Tư Ninh, hễ ai đến gần đều bị anh phản kháng dữ dội.
Thẩm Tư Ninh vừa đuổi theo vừa gọi điện cho tài xế ở nhà, bảo ông đưa bác sĩ đến ngay, tài xế và bác sĩ đến rất nhanh, nhưng hai người đàn ông trưởng thành cũng không thể khống chế nổi Liêu Kỳ Đông.
Cuối cùng phải gọi thêm hai vệ sĩ, bốn người hợp sức mới giữ được Liêu Kỳ Đông lại, tiêm thuốc an thần cho anh ngủ rồi đưa anh về nhà.
Về đến nhà, Thẩm Tư Ninh ngồi phịch xuống phòng ngủ của Liêu Kỳ Đông, mệt mỏi đến cực độ, Liêu Kỳ Đông vẫn đang ngủ, trên mu bàn tay còn cắm kim truyền.
Thẩm Tư Ninh mở hai bàn tay ra để bác sĩ lấy từng mảnh kính vỡ khỏi lòng bàn tay cậu, hai bàn tay bê bết máu, chi chít vết thương.
Sau khi lấy hết mảnh vỡ ra, bác sĩ bôi thuốc, băng bó lại rồi đưa thêm thuốc uống, Thẩm Tư Ninh cố gắng nuốt từng viên thuốc, lại ngồi bên giường trông chừng Liêu Kỳ Đông tỉnh lại.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng bước chân sau lưng.
Thẩm Tư Ninh quay đầu, là bố cậu.
“Tư Ninh, giờ con đã cảm nhận được mùi vị của quyền lực chưa? Núi này cao còn có núi khác cao hơn, con nghĩ mình có lòng tốt thì người khác sẽ không đối phó với con sao? Một kẻ yếu thế chẳng khác nào dê đợi làm thịt.
Nhà họ Mạnh vừa gọi đến xin lỗi, nói chỉ là chuyện tranh chấp của mấy đứa nhỏ, không nên để người lớn can thiệp.
Những lời con nói trong phòng họ cũng đã gửi cho bố xem rồi, Thẩm Tư Ninh, con nghĩ bố có nên ra mặt giúp con hay không? Hay là cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì giống như lần trước?”
Thẩm Tư Ninh nắm chặt tay Liêu Kỳ Đông, cậu biết nhà họ Thẩm không thuộc hàng danh gia vọng tộc ở thành phố C, còn nhà họ Mạnh lại có thế lực lớn mạnh hơn nhiều, có những chuyện không phải cứ muốn “lật bàn” là có thể lật.
Vì cậu không có tư cách đó.
“Tư Ninh, có lý tưởng là tốt, nhưng hiện thực luôn luôn tàn khốc, tàn khốc đến mức con không thể tưởng tượng nổi, con nghĩ những lời bố nói trước đây chỉ là đùa vui sao?”
Chỉ cần có người chịu trả giá đủ lớn cho lợi ích của hai nhà Thẩm - Chu, trong điều kiện không ảnh hưởng đến sức khỏe và tính mạng của con, bố vẫn sẽ cân nhắc.
“Dù sao thì bố cũng đã che chở cho con bình yên bao năm, nếu một ngày nào đó bố rơi vào cảnh khốn cùng, thân là con trai, con không thể trốn tránh trách nhiệm.”
“Thằng nhóc Mạnh Vu Châu đó rõ ràng đã nhắm vào con rồi, nó từng ám chỉ với bố vài lần nhưng bố đều không có phản hồi gì cả.”
“Tư Ninh, chuyện hôm nay chỉ là một vấp ngã nhỏ thôi, sau này sẽ còn nhiều chuyện khác nữa, con chắc chắn vẫn muốn ở bên cậu ta sao?” Thẩm Thường Thanh nhìn con trai mình, hỏi.
Ông biết hôm nay con mình đã chịu ấm ức rất lớn.
Thẩm Tư Ninh lặng lẽ nhìn người đang ngủ say trên giường, trong đầu cậu cứ hiện lên hình ảnh Liêu Kỳ Đông loạng choạng, máu từ tay chảy xuống thành dòng, không cho bất kỳ ai lại gần.
“Bố, bố vẫn luôn nói con quá lý tưởng, con thừa nhận, và con cũng hiểu điều đó. Nhưng dù vậy con vẫn muốn ở bên Liêu Kỳ Đông, con không thể rời xa anh ấy được. Có anh ấy bên cạnh con mới cảm thấy bình yên, dù là ai khác cũng không thể thay thế.”
“Bố, con hiểu ở bên anh ấy là sẽ phải đối mặt với điều gì, về phía nhà họ Mạnh, bố cứ trả lời là do con nhất thời tức giận nên nói linh tinh thôi.”
Ánh mắt Thẩm Tư Ninh kiên định, trong đôi mắt ấy là sự quyết tâm không thể lay chuyển.
Hiện tại cậu yếu thế, cậu cần phải nhẫn nhịn, nhưng một khi cậu đủ mạnh, những ai từng làm tổn thương họ, cậu nhất định sẽ đòi lại tất cả.
Thẩm Thường Thanh mỉm cười hài lòng rồi bước ra khỏi phòng.
Ngoài hành lang, bà Thẩm thấy chồng đi ra lập tức theo cùng, vừa đi vừa hỏi han tình hình cảm xúc của con trai.
“Tư Ninh thật sự đã trưởng thành rồi, em đừng lo, tâm trạng nó ổn định lắm.” Thẩm Thường Thanh choàng tay vợ cùng đi xuống lầu.
“Nhưng lần này nhà họ Mạnh đúng là quá đáng thật, lần trước thì coi như chuyện nhỏ, lần này quậy cho lớn chuyện thế này, rõ ràng là đánh thẳng vào mặt con mình rồi.”
Bà Thẩm tức giận nói với chồng.
“Mạnh Vu Châu là kẻ thâm hiểm, em nghĩ đám người từng gây rối cho Liêu Kỳ Đông là ai đứng sau giật dây? Không phải nó thì còn ai nữa.”
“Lần trước không thành nên giờ chuyển sang dùng cách mạnh tay hơn, muốn ép hai đứa chia cắt. Nếu không phải Liêu Kỳ Đông là người có ý chí, một lòng với con mình, sớm muộn gì cũng sẽ mắc bẫy, cho dù không cố ý nhưng vẫn sẽ thành cái gai giữa hai đứa, mà cứ kéo dài như thế thì sớm muộn gì cũng tan.”
Bà Thẩm thở dài, ngoái đầu nhìn lên lầu hai.
“Em thấy thằng bé đó cũng có tiềm năng, chỉ là xuất thân hơi kém một chút, cho nó thêm vài năm nữa, e là phát triển còn nhanh hơn cả con mình.”
Thẩm Thường Thanh không đáp lại, chỉ kéo vợ đi về phía bếp, dặn người làm nấu thêm món bổ máu để mang lên.
Bà Thẩm thấy chồng chỉ dặn làm một phần, vội nhắc thêm: “Làm hai phần nhé.”
“Thôi, em có không ưa cũng chẳng thay đổi được gì, em nhìn con mình đi, đã chịu bao nhiêu ấm ức đau đớn như vậy mà vẫn không chịu chia tay. Đừng diễn cái kiểu trước mặt thì tôn trọng, sau lưng lại điều tra mười tám đời tổ tông nhà người ta nữa, sớm muộn gì con nó cũng nhận ra thôi. Lúc còn nhỏ em làm vậy thì còn tác dụng, giờ nó lớn rồi, sớm muộn gì cũng biết.”
Thẩm Thường Thanh nói xong liền rời khỏi bếp.
Bà Thẩm chỉ biết mỉm cười lắc đầu.
Thẩm Tư Ninh cứ nghĩ bố là người nghiêm khắc nhất, nhưng thật ra bố cậu luôn là người lo cho cậu nhiều nhất. Một người dịu dàng hiền lành như Thẩm Tư Ninh, hơn phân nửa là được nuôi dạy từ chính sự nghiêm khắc mà đầy quan tâm ấy.
Trong phòng ngủ, Liêu Kỳ Đông đã tỉnh lại từ lâu, lúc hai cha con nói chuyện anh đã tỉnh, nhưng không mở mắt để tránh làm phiền.
Chỉ đến khi mọi người đi rồi anh mới chậm rãi mở mắt.
Thẩm Tư Ninh thấy anh tỉnh lập tức cúi người lại gần, lo lắng hỏi: “Anh thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không? Có chóng mặt không? Có cần gọi bác sĩ không?”
Liêu Kỳ Đông ngồi dậy, đầu còn hơi choáng, nhưng một lát sau đã đỡ hơn, khi thấy hai bàn tay Thẩm Tư Ninh bị băng bó, máu thấm đỏ băng gạc, anh lập tức kéo cậu ngồi xuống.
“Không sao, mới dậy nên hơi choáng chút thôi, giờ đỡ rồi, tay em sao thế? Sao nghiêm trọng vậy?”
Liêu Kỳ Đông nâng tay cậu lên, không dám dùng sức, anh đau lòng vô cùng, vội cúi đầu thổi nhẹ lên vết thương, như thể làm vậy có thể xua đi tất cả nỗi đau của cậu.
“Không sao đâu, bị kính cứa vài chỗ thôi, nhìn đáng sợ vậy thôi chứ chỉ là vài vết thương nhỏ, vài ngày sẽ khỏi.”
Thẩm Tư Ninh ngược lại còn trấn an anh.
Liêu Kỳ Đông ôm chặt lấy cậu, tựa đầu vào vai cậu, sau một lúc im lặng, anh nhẹ nhàng nói: “Tư Ninh, bây giờ anh mới hiểu cảm giác lạc vào thiên cung là như thế nào.”
Thẩm Tư Ninh nghe anh ví von như thế liền bật cười, hỏi lại: “Hửm, cảm giác thế nào?”
Liêu Kỳ Đông nghĩ một chút, trả lời bằng hai chữ: “Oai phong.”
Oai phong đến mức đáng sợ - khi quyền lực có thể đè bẹp tất cả.
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa, một người giúp việc cúi đầu bước vào, tay cầm khay đồ ăn: “Cậu chủ, đến giờ dùng bữa rồi ạ.”
Hai người buông nhau ra, bốn người giúp việc mang thức ăn vào, một người bày bàn nhỏ trên giường cho Liêu Kỳ Đông, phần của Thẩm Tư Ninh thì được đặt lên bàn ăn nhỏ bên cạnh.
Thấy tay Thẩm Tư Ninh bị thương, người giúp việc định bước đến giúp nhưng Liêu Kỳ Đông ngăn lại, nói mình sẽ giúp cậu ăn.
Mấy người giúp việc không dám nói gì, chỉ liếc nhìn cậu chủ, thấy cậu không phản đối thì lập tức lặng lẽ rời khỏi phòng.
Lúc trước Liêu Kỳ Đông đã âm thầm quan sát những người hầu trong nhà, anh phát hiện ra bọn họ đều đã được huấn luyện bài bản, khi rời đi đều lặng lẽ lui về phía sau, bước chân nhẹ nhàng không gây tiếng động, cố gắng hạ thấp sự hiện diện của bản thân.
Liêu Kỳ Đông bưng bát cơm, kiên nhẫn đút cho Thẩm Tư Ninh ăn từng chút một. Còn Thẩm Tư Ninh thì cứ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt cẩn thận như một chú mèo nhỏ mất cảm giác an toàn, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút là người kia sẽ biến mất.
Liêu Kỳ Đông hiểu rõ Thẩm Tư Ninh đang lo lắng điều gì.
Sau khi đút xong anh mới ăn phần của mình, không lâu sau người làm đã lên thu dọn mọi thứ, dọn dẹp xong họ lại rút lui một cách lặng lẽ.
Thẩm Tư Ninh cởi giày lên giường nằm xuống cạnh Liêu Kỳ Đông, hai bàn tay bị thương khẽ đặt bên ngoài, cố gắng tránh bị va chạm.
Liêu Kỳ Đông nhẹ nhàng kéo cậu ôm vào lòng, để cậu nằm gọn trong vòng tay mình, anh vỗ nhẹ lên vai Thẩm Tư Ninh như đang trấn an.
“Trong lòng anh, em đã là người của anh rồi, trừ khi anh chết đi, còn không chúng ta sẽ không bao giờ chia xa, Thẩm Tư Ninh, em nhớ kỹ lời này.”
“Dù có trời long đất lở, anh cũng sẽ không để em rời xa anh.”
“Chờ anh, anh nhất định sẽ giúp em đòi lại công bằng.”
Liêu Kỳ Đông cúi đầu hôn lên trán Thẩm Tư Ninh.
Bên ngoài cửa, bà Thẩm vốn định đến xem con trai thế nào, nhìn thấy cảnh ấy, bà chỉ khẽ thở dài, lặng lẽ quay người rời đi.
Hai người ở lại trong nhà nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại tiếp tục đến lớp, Liêu Kỳ Đông cư xử như chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra, vẫn hòa nhã với mọi người, chỉ là không còn tham gia những bữa tiệc xã giao, tan học liền về.
Sau chuyện này cả hai đã trở nên trưởng thành và điềm đạm hơn.
Khi kết thúc khóa học chuẩn bị về nhà, Thẩm Thường Thanh gọi riêng Liêu Kỳ Đông đến nói chuyện, nội dung cụ thể thì Thẩm Tư Ninh không biết, sau này cậu có hỏi nhưng Liêu Kỳ Đông không chịu nói lời nào.
Thẩm Thường Thanh yêu cầu Thẩm Tư Ninh sau khi trở về phải sớm gác lại mọi việc đang làm, quay về học việc trong công ty gia đình.
Thẩm Tư Ninh thấy bố nói thế mà Liêu Kỳ Đông không hề tỏ ra ngạc nhiên hay phản đối, liền đoán được rằng bố đã bàn bạc chuyện này với anh.
Cậu hiểu, bố đang bắt đầu rèn luyện mình, chuẩn bị con đường để giao lại trọng trách sau này, đó là sứ mệnh mà cậu không thể tránh.
Thẩm Tư Ninh đã đồng ý.
Trước lúc rời đi, bố mẹ đứng ở cổng lớn tiễn hai người, Liêu Kỳ Đông nắm chặt tay Thẩm Tư Ninh, quay đầu lại nhìn khu biệt thự phía sau lần nữa.
Trong phòng làm việc, Thẩm Thường Thanh đã nói rất nhiều điều với anh, đều là những lời chỉ dẫn quý giá, đặc biệt là câu nói sau cùng.
“Liêu Kỳ Đông, lần tới cậu đến nhà, hy vọng cậu sẽ đến với tư cách là một đối tác mà nhà họ Thẩm có thể thẳng thắn hợp tác, chứ không phải là người được con trai ta dẫn về.”
“Cậu cần có một thân phận rõ ràng.”
“Mới xứng đáng đưa con trai ta đi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.