Buổi sáng lúc Văn Tẫn tỉnh lại, Tưởng Uyển cũng đã tỉnh, chỉ là phản ứng có chút chậm chạp.
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.
"6 giờ.
" Văn Tẫn cho cô xem đồng hồ, cô nheo mắt nhìn hồi lâu, mới nói, "Không nhìn rõ.
"Văn Tẫn kéo rèm, vô số ánh sáng ùa vào phòng, chiếu sáng mọi thứ.
Tưởng Uyển hoàn toàn tỉnh táo, nhìn chằm chằm cơ bắp đằng sau lưng anh hô một tiếng, "Văn Tẫn! Anh không mặc quần áo!""Ừ.
" Anh mặc quần lót quay lại, đưa đồng hồ ra trước mặt cô, "Như vậy, em sẽ thấy rõ.
"Tưởng Uyển: "! "Trước khi rửa mặt, Tưởng Uyển gọi điện thoại đặt cơm sáng trước, lúc muốn đặt canh, vẫn không quên dặn đi dặn lại với đối phương, "Đừng cho rau, một chút màu xanh lục cũng không được, bạn trai tôi ăn phải sẽ bị dị ứng.
"Chờ cô tắt điện thoại, quay người lại thấy Văn Tẫn vốn nên vào nhà vệ sinh tắm rửa lại đang đứng tại chỗ nhìn cô.
Con ngươi của anh vẫn vô cảm như thường, chỉ là trong giây phút ấy, Tưởng Uyển cảm thấy cặp mắt kia của anh ngoài ý muốn có chút dịu dàng.
"Làm sao vậy?" Cô đang muốn rời giường, phát hiện bản thân không có một mảnh vải che thân, có chút thẹn thùng liếc mắt nhìn Văn Tẫn, "Kéo rèm xuống.
"Văn Tẫn lại đi kéo rèm xuống.
Tưởng Uyển trần trụi xuống giường, có lẽ cô đã đánh giá quá cao thể lực của mình, xuống giường mới đi được hai bước, chân mềm nhũn quỳ gối trên thảm, quỳ xuống ngay trước mặt Văn Tẫn.
Văn Tẫn cúi đầu nhìn cô một lát, cởi quần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung/480694/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.