Khúc Thừa đứng im nhìn một chút, sau đó chậm rãi tiến lại, từ phía sau ôm lấy cổ Lâm Mặc, dùng cằm cọ cọ: "Tức giận?"
Lâm Mặc mày nhíu càng sâu, nhưng cũng tự biết thái độ của mình có phần hà khắc, không nói tiếp.
Khúc Thừa sao còn không biết tính tình của người này?
Đơn giản chính là cuồng công tác, nếu làm phiền cô trong lúc đang làm việc, cô sẽ không do dự mà vứt cho anh một cái nhìn lạnh băng, sau đó tự động thả hàn khí.
Như vừa rồi.
Thở một hơi, Khúc Thừa lại cọ cọ, dán môi lên vành tai Lâm Mặc, "Đừng giận nữa, anh chỉ muốn ở cũng em một lát."
Anh cố thả mềm giọng tựa như đang làm nũng, nhưng giọng nói vốn luôn trầm khàn, vì thế Lâm Mặc lại nghe ra một ý vị khác.
Cô càng bực bội, mặt càng lạnh, chẳng nói chẳng rằng.
Lâm Mặc cảm thấy Khúc Thừa đang thời thời khắc khắc cám dỗ mình, mà cô có nguy cơ chống không nổi sự cám dỗ này.
Tựa như bây giờ, anh không mặc quần áo, cánh tay trần trụi ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa ở trên vai cô, mái tóc hơi rối nhưng lại mềm mềm cọ vào da thịt, Lâm Mặc còn ngửi được mùi thơm nhẹ vấn vít quanh chóp mũi.
Cố tình Khúc Thừa lại còn không biết chừng mực, đôi môi ấm nóng còn mãi thăm dò phía sau gáy cô, thỉnh thoảng lại đưa đầu lưỡi ẩm ướt ra lướt một đường, không khí cũng không nhịn được mà trở nên ái muội.
Lâm Mặc trở tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-hanh/2630710/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.