Nghĩ tới đây, cậu ta liền không khỏi tức giận mà nghiến chặt răng.
Trong vòng một tháng như tù binh bị giải tới nơi này, cuộc sống căn bản còn không bằng chó.
Phải nói đến lúc sau công cuộc cai nghiện thống khổ đó, bọn họ mới chân chính biết được như thế nào là thống khổ thật sự.
Huấn luyện liên tục, như một cỗ máy!
Nào là thao trường, sân tập bắn, phòng tập võ, kéo theo các thứ kiến thức gò bó phải học tập. Mỗi ngày đều là lao động không ngưng nghỉ. Nếu gọi là bóc lột, cũng không khỏi quá nói tránh.
Không phải là chưa từng phản kháng qua, chỉ là mọi người ở đây đều như một cỗ máy thật sự, xem những thứ đau khổ kia thành hạnh phúc, thành lý tưởng cao đẹp, đến nỗi bọn họ chỉ buông bỏ một chút liền có hình phạt đặc biệt kinh tởm chờ đợi.
Mệt, rất mệt.
Mệt đến mức có thể vừa chạy vừa mơ thấy cuộc sống tươi đẹp trước kia của mình. Mệt đến mức mỗi ngày đều kiệt sức đến ngất xỉu.
Thật sự, không khác gì địa ngục.
Lâm Mặc giương mắt nhìn đám trẻ vẫn đang diễn trò, trong lòng có một chút ngoài dự liệu.
Phản ứng không mấy để tâm đến Huân Liệt này, đáng lẽ không nên có...
Cô rũ mi trầm ngâm vài giây, tiếp theo hướng về phía chiếc ghế duy nhất mà đi, sau khi đặt mông ngồi xuống liền nâng tay chống cằm, nói với người của mình: "Chưa tập giết người?"
"Vẫn chưa ạ." Người kia cung kính cúi đầu.
Nhìn bộ dáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-hanh/2630717/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.