Ba người vẫn đứng bên ngoài cửa phòng không ai bước vào cũng không ai nói gì với nhau, họ muốn Nghệ Hưng được yên tĩnh nghỉ ngơi. Nếu không có Ngô Diệc Phàm ở đây Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đã bước vào từ lâu, không phải họ sợ Ngô Diệc Phàm mà bọn họ sợ nếu họ bước vào không biết với bản tính chiếm hữu của Ngô Diệc Phàm hắn sẽ làm gì với Nghệ Hưng.
Vài phút sau bác sĩ cầm một tập hồ sơ đi về phía ba người, sắc mặt ông ta rất khó coi giống như đang e sợ lo lắng điều gì đó. Ông ta muốn mời ba người bọn họ vào văn phòng để nói chuyện về bệnh tình của Nghệ Hưng, nhưng lại không dám mở lời nên chỉ có thể đứng đây nói.
"Đây là kết quả xét nghiệm của bệnh nhân..."Bác sĩ cầm tập hồ sơ đưa về phía Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm đưa tay cầm lấy nhưng hắn không mở ra hắn im lặng đợi bác sĩ nói tiếp.
Bác sĩ nuốt nước bọt mở miệng muốn nói rõ kết quả xét nghiệm của Nghệ Hưng cho họ nghe." Theo như xét nghiệm cậu ấy đã mắc bệnh ung thư máu, bệnh tình rất nghiêm trọng đã đến giai đoạn cuối." Ông ta thở dài không nhìn vào ba người họ tiếp tục nói." Sức khỏe cậu ấy rất yếu do bị ngược đãi lâu ngày mà ra, còn bị máu khó đông, nếu tìm được tủy thích hợp e rằng cơ hội phẫu thuật thành công rất mong manh. Làm hóa trị cùng lắm chỉ có thể kéo dài thêm nửa năm..."
"Ung thư giai đoạn cuối? Lão già đáng chết, ông đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-khong-bang-chet/482300/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.