"Cậu...?!"-Diệp Lạc tức đến đỏ mặt.
"Sao?"-Cô cười khinh miệt.
Diệp Lạc nghiến răng ken két, nghĩ vì cô còn lợi dụng được nên nhịn, bước nhanh qua phía Tần Vũ Khiêm ngồi.
"Nào, mau ăn đi! Đồ ăn nguội cả rồi!"-Lạc cha lên tiếng xoa dịu bầu không khí, trong lòng thầm bật ngón cái cho con gái!
Giỏi lắm con gái của ta!
"Vâng..."-Cô liền đi đến kế bên anh, cố ý nhấc ghế thật mạnh, chân ghế và vào nền nhà tạo nên âm thanh rất lớn, điều này làm cho ai nấy cũng giật mình. Biết là cô vẫn đang rất rất tức giận.
Anh trong lòng vừa khó hiểu vừa vui mừng. Hôm nay cư nhiên được cô chủ động muốn ngồi cạnh mình. Anh có mơ cũng không dám nghĩ tới.
"Hy Hy! Em ăn cái này đi! Đây chẳng phải là món em thích sao?"-Tần Vũ Khiêm cầm đũa tự nhiên gắp miếng thịt gà vào bát cô.
Anh nhìn mà trong lòng đau đớn. Anh cũng rất muốn gắp thức ăn cho con nhưng lại sợ cô chửi... cô rất ghét anh gắp thức ăn cho cô! Sự thật chính là vậy..!
Cô nhìn miếng gà trong bát cư nhiên lại cảm thấy thật buồn nôn!
Nếu như lúc trước cô sẽ vô cùng cảm động hành động này của hắn ta! Nhưng bây giờ thì khác rồi!
"Ghê tởm!"-Cô cau mày khó chịu, không nói gì liền gắp miếng gà ấy bỏ vào miếng giấy sau đó không thương tiếc quẳng vào thùng rác gần đó.
Ừ! Cô lãng phí thức ăn đấy! Nhưng nếu bắt cô ăn miếng gà thấy thì mơ đi!
"Hy Hy... em?"-Tần Vũ Khiêm ánh mắt nhìn cô đầy khó hiểu và tức giận.
Cô nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-de-yeu-anh-dungly/1096876/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.