Thời Hoài Tự khẽ cười, “Cảm ơn.”
Kính rượu xong, tôi lẽo đẽo theo sau anh, làu bàu:
“Chuyện đã qua rồi, anh nhắc lại làm gì chứ?”
Anh cười, đáp: “Anh tò mò mà.”
“Tò mò thật sao?”
“Ừm.”
Tôi do dự một lúc, rồi đột nhiên cười rạng rỡ:
“Anh lại đây, em nói nhỏ cho nghe.”
Tôi ghé sát tai anh thì thầm một hồi.
Thời Hoài Tự nhướng mày, nét mặt dãn ra, đôi mắt lấp lánh ý cười.
Tôi ôm bụng cười đến đau cả ruột: “Anh nói xem, nếu cô ấy thực sự làm vậy, còn kéo em cùng ăn, thì làm thế nào? Tổng giám đốc Thời, anh còn giữ được mặt mũi nữa không? Hahaha...”
Cả sảnh cưới vang vọng tiếng cười giòn tan của tôi. Thời Hoài Tự cứ nhìn tôi như thế, ánh mắt dịu dàng đến mức dường như có thể vắt ra nước.
Tiệc cưới kết thúc, khách khứa tự do vui chơi tại khu nghỉ dưỡng bên bờ biển.
Chiều tà, tôi thay chiếc váy cưới ra, mặc đồ thoải mái, đội một chiếc mũ rộng vành, tung tăng trên bãi cát, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Thời Hoài Tự.
“Trước đây, anh luôn bảo sẽ đưa em đi biển, vậy mà mãi chẳng có dịp.”
“Trước đây là khi nào cơ?”
“Ồ! Là lúc anh 38 tuổi ấy.” Tôi buột miệng đáp.
Thời Hoài Tự nhíu mày: “Hơi già đấy.”
“Không già đâu!” Tôi l.i.ế.m môi hồi tưởng, “Anh 38 tuổi cũng rất đẹp trai, trầm tĩnh hơn bây giờ một chút, khó mà không bị trêu chọc.”
Thời Hoài Tự thoáng trầm ngâm, suốt phần còn lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-em-hua-se-khong-ghet-bo-anh-nua/373957/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.