Lưu ý lần cuối trước khi các tình yêu nhảy hố: công nghĩ nhiều, còn thụ thì bệnh liên miên. Giai đoạn đầu công tự nghĩ xong tự hiểu lầm rồi tự mình buồn, thụ thì 10 lần gặp 7 lần bệnh xỉu, 3 lần còn lại thì cũng cũng hoặc là chưa kịp nói công tự bỏ đi mất vì ổng không muốn nghe sợ buồn thêm. Không phải gu, đọc thấy mệt xin vui lòng không nhảy tiếp. Nhảy tiếp xin vui lòng không cmt những lời cay đắng. Mình sẽ xoá cmt không báo trước nếu mình thấy cmt quá trớn nhé 🫶 Gòi ok chúc các bồ đọc truyện dzui ~ ———————— Thượng Kinh, tháng bảy, mưa to như trút nước. Trước điện Kim Loan, Kim Ngô Vệ khoác ngân giáp đứng thành một bức tường vững chãi, kín mít không kẽ hở, mà dưới đại điện, máu tươi hòa cùng nước mưa, chảy về phía ngự lộ được khắc bằng bạch ngọc. —— kẽo kẹt. Một tiểu thái giám với sắc mặt trắng bệch đẩy cửa điện Kim Loan ra. Mưa bụi lạnh lẽo tạt vào trong điện, làm ướt quần áo xanh lơ của hắn. Tiểu thái giám cố nhón chân lên, ánh mắt lướt qua áo giáp lạnh lẽo hơi lóe sáng của Kim Ngô Vệ, nhìn về phía Ngọ Môn màu đỏ thắm — nước mưa dường như cũng nhiễm hồng, từ trên trời cao trút xuống dữ dội. Đó là máu của người thuộc phủ Trấn Quốc Hầu. Tiểu thái giám rùng mình một cái, lùi đầu về, vội vàng chạy vào trong điện Kim Loan, quỳ dưới long ỷ: "Bệ hạ..." Người kia cuộn tròn trong bóng tối mờ ảo, dáng vẻ tiều tụy, sắc mặt như than chì, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795245/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.