Tiểu Hầu gia của phủ Hầu bị bệnh, tất cả mọi người trong phủ đều có vẻ mặt đau khổ.
Hắc Thất theo sau Mục Như Quy, nhìn đông nhìn tây: "Sao mặt ai cũng như đưa đám vậy?"
Chưa kịp dứt lời, đã bị Hồng Ngũ đạp cho một cái.
"Làm gì vậy?" Hắc Thất buồn bực phủi bụi dính trên đùi, "Nói thôi cũng không cho..."
Hồng Ngũ cười lạnh, nghiến răng: "Miệng chó không mọc được ngà voi (*)."
(*) ý nói mấy người có bản chất xấu thì khó nói ra lời hay ý đẹp Trong lời nói, hiển nhiên còn đang trách Hắc Thất đưa ra kiến nghị tặng quan tài cho Vương gia. Hắc Thất bĩu môi, quay đầu lại thấy hạ nhân đang ôm cành mận gai (*),lập tức nuốt toàn bộ lời phản bác đang định nói lại, khóc không ra nước mắt. Đây tất nhiên cũng là đề nghị của Hồng Ngũ, nói muốn nó cõng cành mận gai đi ba vòng trước phòng của tiểu Hầu gia, thứ nhất xem như tạ tội, thứ hai... xin cho Vương gia một cơ hội gặp mặt tiểu Hầu gia. Nếu chỉ là lý do đầu tiên, Hắc Thất đương nhiên không vui, nhưng có lý do thứ hai, dù bắt nó chạy mười vòng, nó cũng cam tâm tình nguyện. "Vương gia, Hầu gia đang ở trong phòng tiểu Hầu gia." Hạ nhân dẫn đường mời Mục Như Quy ngồi xuống ghế, dâng trà rồi thở dài, "Tình thế bất đắc dĩ, mong Vương gia thứ tội." Ánh mắt Mục Như Quy hơi lóe lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795252/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.