"Có... có, có, có thích khách?" Hắc Thất đang ngây người cưỡi ngựa bỗng giật mình, nhìn thấy bóng trắng ngã xuống từ đầu tường, rút trường kiếm khỏi vỏ.
"Đồ ngốc." Hồng Ngũ tức giận nâng chân lên, đạp một cái.
Hắc Thất không kịp đề phòng bỗng rớt xuống ngựa, lăn một vòng ngay tại chỗ, mặt mày xám tro bò dậy: "Ngươi phát điên cái gì nữa vậy?"
Hồng Ngũ cho nó một ánh mắt cảnh cáo.
Hắc Thất nghi ngờ nắm tóc, nhìn theo ánh mắt Hồng Ngũ ——
Ha, người mà Vương gia đang ôm trong lòng ngực, chẳng phải là tiểu Hầu gia bệnh tật của phủ Hầu à?
Nhiều năm trước, Hắc Thất đã gặp thoáng qua Hạ Triều Sinh từ xa, đến nay vẫn ngỡ đó là tiên nhân giáng trần.
Chẳng qua, hiện tại tiểu Hầu gia gầy gò đến mức hai má hóp lại, quầng thâm hằn rõ dưới mắt, dáng vẻ không còn sống được bao lâu, chỉ còn khiến người ta kinh hãi.
Hạ Triều Sinh nghiêng người ho khan trong lòng Mục Như Quy, một trận gió bắc thổi tới, máu trong ngực cuộn trào, lập tức nôn ra một ngụm máu đen.
"Sinh Nhi!" Trấn Quốc Hầu đang bò lên trên tường viện, đúng lúc bắt gặp cảnh này, tức giận đến mức cả người run rẩy, "Con... con, con, con, con vì Thái tử điện hạ, ngay cả mạng mình cũng không cần sao?"
Ý thức của Hạ Triều Sinh bị gió thổi tan tác, cậu chẳng nghe thấy tiếng rít gào của Trấn Quốc Hầu, chỉ nghe được hơi thở lạnh lẽo tựa băng tuyết.
Thoáng chốc, trong mắt Hạ Triều Sinh trào ra dòng lệ nóng: "Cửu thúc..."
Đúng rồi, đây là Cửu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795253/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.