Nụ hôn này vừa triền miên vừa dịu dàng.
Lúc Hạ Triều Sinh được buông ra, gương mặt hây hây đỏ ửng.
Cậu thuận thế nằm bên cạnh Mục Như Quy, cứng đờ lảng sang chuyện khác: "Cửu thúc, người nói xem, bệ hạ sẽ làm thế nào?"
Mục Như Quy nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ bừng của Hạ Triều Sinh một lát, duỗi tay sờ lên, cảm nhận được cậu run rẩy, mới hài lòng thu hồi tầm mắt: "Hoàng huynh... sẽ chẳng làm gì hết."
Trong giọng nói của Mục Như Quy chất chứa chút mỉa mai.
Hạ Triều Sinh ngẩn người, bừng tỉnh hiểu ra.
Cậu nắm lấy tay Cửu thúc, nhích lại gần, trong mắt lóe sáng: "Vậy Cửu thúc cũng không cần làm gì hết, ta phục vụ người."
Trả lời cậu là một nụ hôn khác có hơi vội vàng.
Vào lúc Lương Vương rốt cuộc có thể đứng dậy từ trên long sàng, Mục Như Kỳ đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Gã không nhớ rõ lắm bản thân sau khi say rượu đã nói gì, nhưng cũng chẳng thèm để ý.
Dù sao trong thân thể Mục Như Húc chảy dòng máu người Địch, vô duyên với ngôi vị hoàng đế, dù gã lại phạm lỗi lớn, phụ hoàng cũng sẽ không nảy sinh ý nghĩ phế truất gã.
Mục Như Kỳ nghĩ như vậy, cũng nhìn Mục Như Húc đã thay quần áo một cách khiêu khích như thế.
Mục Như Húc bị ánh mắt khiêu khích không hiểu nổi của gã chọc cười: "Hoàng huynh nghĩ bôi nhọ thần đệ là tội danh gì?"
Mục Như Kỳ hiểu rõ.
Nhớ lại, bản thân sau khi uống say cãi nhau một trận với Mục Như Húc, trong lúc ấy, lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795294/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.