Nếu Tần Thông Đạt bình tĩnh lại một chút, cẩn thận suy nghĩ lại, vì sao trên nét mặt của thám tử quay về không hề lộ ra vẻ kinh hoàng, ngay cả cái mũ cầm trong tay cũng mới tinh, lão sẽ lập tức phát hiện ra điều khác thường.
Nhưng hôm nay, Tần Thông Đạt đã luôn trong trạng thái mệt mỏi suốt nhiều ngày ở trong thành Thượng Kinh, như chim sợ cành cong.
Tinh thần lão sớm đã hỏng bét, đôi mắt phủ kín tơ máu trừng lớn, lung lay sắp đổ.
Dù chỉ là một chút gió thổi cỏ lay, đều có thể lấy mạng lão.
Tần Thông Đạt không thể thua.
Trên người lão đeo vinh quang trăm năm của cả tộc Tần thị, đi nhầm một bước, là tan xương nát thịt.
Nhưng nếu thắng... Lão vẫn là một tể tướng dưới một người trên vạn người, dòng máu chảy trong người những đứa trẻ xuất thân từ tộc Tần thị, ngoại trừ hoàng tộc, là dòng máu tôn quý nhất.
Tần Thông Đạt vì đắm chìm trong ảo cảnh mà cười đến mức vừa điên khùng vừa quái dị: "Mở cửa thành ra, để bọn họ tiến vào!"
Cửa thành theo tiếng rộng mở, nhưng đội ngũ từ nơi xa đi đến nhanh như bay, dường như chẳng phải người Địch.
Người hầu của Tần Thông Đạt phát hiện ra khác thường, đáng tiếc, đã chẳng còn kịp nữa.
Ẩn trong tiếng vó ngựa hỗn loạn, vô số người nương theo màn đêm đen nhánh vọt vào cửa thành, người đi đầu đúng là người Địch, nhưng sau khi bọn họ bước vào cửa thành, không hề đấu đá lung tung, mà dùng một thái độ sợ hãi, ngoan ngoãn dừng lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795295/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.