Hạ Triều Sinh bừng tỉnh hiểu ra: "Duyệt Cơ."
Cậu nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nữ tử người Địch bị Mục Như Kỳ ném vào nước sông lạnh băng, rồi mất đi đứa con, cuối cùng khi rời khỏi Thượng Kinh, đã báo được thù.
Ngôn Dụ Hoa quỳ trên mặt đất, thành khẩn nói: "Xin Vương gia và Vương phi đừng truy cứu sai lầm của Duyệt Cơ, nếu sự việc bị bại lộ, thần tình nguyện nhận tội thay cho nàng."
"Ngươi tới phủ Vương, chẳng phải là vì chắc chắn chúng ta sẽ giấu giếm thay ngươi à?" Hạ Triều Sinh lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm đút tay vào ống tay áo, "Ngôn thống lĩnh, ta đoán đúng không?"
Sắc mặt Ngôn Dụ Hoa khẽ cứng lại, nhớ đến bức thư mình đã gửi, vội vàng gật đầu thừa nhận: "Vương phi nói đúng... Duyệt Cơ là do Vương gia cứu, thần tin, Vương gia sẽ không làm khó làm dễ vào lúc này, cho nên mới tới thăm."
"Thần... có thể đảm bảo, chỉ cần Thái tử điện hạ tới Vũ Châu rồi, sẽ không bao giờ xuất hiện trong địa phận Thượng Kinh nữa."
Đây xem như một lời quy phục trá hình.
Hạ Triều Sinh mím môi không nói, quay đầu lại, lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Cửu thúc.
Mục Như Quy vẫn giữ dáng vẻ đứng ngoài cuộc, tựa như chẳng hề nghe thấy lời bọn họ nói, liếc mắt nhìn cậu một cái, xoay người rời khỏi phủ Vương.
Hạ Triều Sinh hiểu rõ, trong lòng biết tạm thời Mục Như Quy không muốn dính dáng đến Kim Ngô Vệ, bèn nhận lấy nước trà Hạ Hoa dâng lên, sau đó mời Ngôn Dụ Hoa vào phòng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795305/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.