Mục Như Kỳ đã điên rồi không hề nhìn người đi vào trong điện.
Gã giơ đôi tay lên, múa may lung tung giữa không trung: "Cút ngay... Cút ngay! Đây là ngôi vị hoàng đế của trẫm, các ngươi... Các ngươi... Cút ngay!"
Hạ Triều Sinh dần dần lấy lại tinh thần, mười ngón tay lạnh lẽo vô thức siết chặt.
Nếu là người chưa từng trải qua chuyện sống lại, nghe thấy Mục Như Kỳ nói bậy nói bạ, cũng chỉ biết nói là Thái tử điện hạ trước kia, sau khi bị đuổi ra khỏi Đông Cung, đã mất đi ý chí.
Nhưng Hạ Triều Sinh là người từng sống lại.
Cậu nhận ra chút bất thường trong lời nói của Mục Như Kỳ.
Cậu có thể sống lại, Mục Như Kỳ... cũng có thể.
Hạ Triều Sinh mím môi đi đến trước sập, vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú vào bóng dáng tiều tụy của Mục Như Kỳ.
"Ngươi có nhận ra ta không?"
Mục Như Kỳ nghe tiếng, từ từ ngẩng đầu lên.
Thái tử xưa kia không ai sánh bằng, giờ đây đôi mắt đỏ ngầu, nét mặt dại ra, dường như phải mất rất nhiều sức lực mới nhìn thấy rõ người đang đứng cạnh sập là ai.
"Triều Sinh... Hạ Triều Sinh!" Trên mặt Mục Như Kỳ ửng hồng như bị bệnh, tựa như người sắp chết đuối nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
Mục Như Kỳ vươn tay, liều mạng bắt lấy Hạ Triều Sinh.
Hạ Triều Sinh đứng ở nơi gã suýt chút nữa có thể với tới, im lặng không nhúc nhích.
"Triều Sinh?" Cánh tay của Mục Như Kỳ yếu ớt buông xuống, ánh mắt tối tăm, gã lớn tiếng chất vấn, "Ngươi... cũng định phản bội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795307/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.