Đạo sĩ vẫn còn đang vô tư huyên thiên.
Y là đại đồ đệ của Thiên Khôn đạo nhân, một đứa trẻ bị vứt bỏ được Thiên Khôn đạo nhân nhặt dưới chân núi về, nuôi nấng lớn lên.
Thiên Khôn đạo nhân đặt tên cho y là Vô Ưu, y thật sự vô ưu vô lo trưởng thành thành dáng vẻ hiện tại.
Đạo sĩ Vô Ưu cười tủm tỉm nhìn Hạ Triều Sinh, tựa như đang nhìn tiểu sư đệ mà bản thân sắp có: "Ngày ấy từ biệt, ta nhớ đệ vô cùng."
Hạ Triều Sinh: "..."
Hạ Triều Sinh đút tay vào ống tay áo, liếc nhìn gương mặt biến thành màu đen của Mục Như Quy, khóc không ra nước mắt: "Vị này... Đạo trưởng, ta không phải là đạo sĩ của Huyền Thiên Quan, sao ngươi lại gọi ta là tiểu sư đệ?"
Đạo sĩ Vô Ưu không nhìn ra vẻ sụp đổ trên mặt cậu, vô cùng bình tĩnh gác cây phất trần lên khuỷu tay: "Ta và đệ có duyên, khi duyên phận đến, đệ chính là sư đệ của ta."
Hạ Triều Sinh: "..."
Hạ Triều Sinh đã chết tâm với đạo sĩ Vô Ưu rồi, cậu chủ động nói với Mục Như Quy: "Cửu thúc, ta không muốn làm đạo sĩ."
Mục Như Quy xoa nhẹ đầu cậu, nét mặt cứng đờ không biết đã dịu đi một chút từ lúc nào, sau đó hắn không thèm nhìn Vô Ưu, xoay người đi sâu vào trong.
Đạo sĩ Vô Ưu không hiểu hàm ý sâu xa trong nét mặt của Mục Như Quy, vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795313/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.