Chẳng trách Hạ Triều Sinh suy nghĩ vớ vẩn, quả thật là lời phán lúc trước của Thiên Khôn đạo nhân đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng cậu.
Thiên Khôn đạo nhân đã tính ra bí mật sống lại của cậu.
Trái tim vừa mới bình tĩnh của Vô Ưu lần nữa nhấc lên vì chung trà vỡ.
Đây đâu phải dáng vẻ không có việc gì?
Rõ ràng là xảy ra chuyện lớn rồi!
"Xin Vương phi hãy nghỉ ngơi ở đây, ta sẽ đến chỗ sư phụ hỏi." Vô Ưu vừa lăn vừa bò vọt tới trước cửa phòng, vừa mở cửa ra đã đụng phải Mục Như Quy đang bưng gà ăn mày.
Vô Ưu: "..."
Vô Ưu trông mong nhìn thịt gà, thất thần hành lễ: "Vương gia đến rồi à?"
Mục Như Quy giấu chén đĩa đựng thịt gà ra sau lưng, lạnh giọng chất vấn: "Vương phi đâu?"
"Ở bên trong, đang ở bên trong." Vô Ưu nuốt nước miếng liên tục, ngửi mùi hương liền đi theo về.
Chỉ thấy Hạ Triều Sinh mất hồn mất vía ngồi đó, sắc mặt trắng bệch, cậu c*n m** d***, thỉnh thoảng run rẩy.
Mục Như Quy cuống quít bước qua: "Triều Sinh?"
"Cửu thúc..." Cậu bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong mắt hiện lên vài giọt nước mắt, "Cửu thúc ơi."
"Ta ở đây." Mục Như Quy ôm Hạ Triều Sinh vào lòng, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm dừng trên người Vô Ưu, "Hắn nói gì với em?"
"Hắn chưa nói gì hết." Hạ Triều Sinh nắm cổ áo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795314/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.