Sau đó, chuyện tiểu hoàng tử gọi Hạ Triều Sinh là "nương" vẫn truyền ra ngoài.
Không phải do Tần Hiên Lãng lắm miệng, thật sự là vì Tần Hiên Lãng không dám nói nửa câu nói dối trước mặt Mục Như Quy.
Mục Như Quy cũng không cảm thấy xưng hô của Mục Chiêu Tuyết có gì sai.
Theo bất kỳ ý nghĩa nào, Hạ Triều Sinh quả thực được coi là mẫu thân của tiểu hoàng tử.
Thế nên Mục Như Quy coi chuyện này như chuyện phiếm, nói cho Hạ Triều Sinh nghe.
Ai ngờ, Hạ Triều Sinh tức giận đến mức cùng ngày lập tức dọn ra khỏi điện Trường Sinh, cũng không đến cung Phượng Tê, mà dẫn theo Hạ Hoa và Thu Thiền, suốt đêm trở về phủ Hầu.
Đây đúng là chuyện lớn.
Mục Như Quy nhìn điện Trường Sinh trống rỗng, nhận ra chuyện không ổn, lập tức gọi Hồng Ngũ và Bạch Lục tới: "Đi theo Hoàng hậu, đừng để người khác làm em ấy bị thương."
Hồng Ngũ và Bạch Lục thầm than thở.
Hoàng hậu về phủ Hầu, sao có thể bị thương được chứ?
Nhưng người hầu không dám nói những lời này, bọn họ chắp tay đồng thanh đáp "Tuân mệnh", bóng dáng nháy mắt hòa vào màn đêm.
Tiểu Thái tử trong Đông Cung cũng nghe được tin phụ hậu về phủ Hầu, khuôn mặt nghiêm lại, hỏi cung nhân đến truyền tin: "Tại sao?"
Cung nhân đã hầu hạ nhiều năm trong điện Trường Sinh, nghe được một ít tin tức, trả lời đúng sự thật: "Hình như có liên quan đến xưng hô của điện hạ ngài với Hoàng hậu."
Mục Chiêu Tuyết chớp chớp mắt, hiểu ra.
Phụ hậu không thích nhóc gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795334/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.