Mục Chiêu Tuyết không nhận được sự an ủi từ phụ hoàng và phụ hậu, cố tình không để ý đến Mục Như Ý mấy ngày.
...Đương nhiên, là đơn phương không để ý, với Mục Như Ý mà nói, cuộc sống chẳng khác gì thường ngày.
Tiểu hoàng đế nhịn mấy ngày, rồi bảo Tam Hà đi gọi Mục Như Ý vào cung.
Mục Như Ý thong thả bước tới, quỳ gối hành lễ trước điện.
Mi mắt Mục Chiêu Tuyết run run, không đáp lại Mục Như Ý, trước tiên đuổi mọi người bên cạnh đi, sau đó mới hắng giọng, tỏ ý bản thân có lời muốn nói.
Mục Như Ý vẫn quỳ trên mặt đất, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Thế là, tiểu hoàng đế nghẹn nửa ngày, một chữ cũng không nói.
Mục Chiêu Tuyết cảm thấy khó tin.
Rõ ràng là trước đây Mục Như Ý có ý định vượt quá đối với phụ hậu của nhóc, sao còn muốn nhóc chủ động nhắc đến chuyện này chứ?
Mục Như Ý cũng buồn bực.
Tuy rằng tâm tư của Mục Chiêu Tuyết không dễ đoán, nhưng có vui hay không, y bầu bạn bên cạnh nhiều năm, vẫn có thể cảm nhận được —— tiểu hoàng đế hiện tại không vui.
Nhưng vì sao tiểu hoàng đế không vui, Mục Như Ý không biết.
Theo lý thuyết, trên triều ổn định, hai vị điện hạ chu du cũng thường xuyên gửi thư về, dù cho chỉ có một chữ, Mục Chiêu Tuyết cũng vô cùng cẩn thận cất trong Ngự Thư Phòng, thỉnh thoảng lấy ra nhìn một cái.
Vậy rốt cuộc bệ hạ tức giận vì chuyện gì chứ?
Mục Chiêu Tuyết không chờ Mục Như Ý chủ động nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795339/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.