Người giúp việc ra mở cửa.
“Chào cô, tôi tìm An Lan.”
Giọng nói của anh ta khàn đặc, trong đó trộn lẫn đau khổ và hối hận vô tận.
Tôi ngước lên nhìn anh ta.
Ánh mắt tôi bình thản, không chút gợn sóng.
“Đơn ly hôn tôi đã nộp rồi.”
“Chỉ còn chờ anh ký nữa thôi.”
Giọng nói lạnh lùng của tôi như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim anh ta.
Anh ta đứng đó, gầy gò, tiều tụy, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó.
“An An…”
“Chúng ta… có thể đừng ly hôn được không?”
Anh ta nuốt khan, giọng nói run rẩy.
“Anh…”
“Anh chỉ mới nhận ra mình đã sai đến mức nào.”
“Em có thể cho anh một cơ hội để chuộc lỗi không?”
“Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, được không?”
“Cho anh một lần nữa, được làm hiệp sĩ bảo vệ em…”
Tôi thu lại ánh mắt, lạnh lùng từ chối:
“Không.”
Toàn thân Phó Tây Thâm run lên.
Mắt anh ta đỏ ngầu, đôi môi khô nứt cũng run rẩy theo.
Anh ta loạng choạng bước đến trước mặt tôi, rồi từ từ quỳ xuống.
Giọng anh ta tràn đầy hối lỗi:
“Anh… anh đã điều tra rồi mới biết, năm đó Ninh Hi chuyển trường là để tiếp cận anh.”
“Chuyện cô ta bị bắt nạt hoàn toàn là giả, tất cả đều do cô ta sắp đặt.”
Ánh mắt anh ta lướt qua đôi chân gầy guộc của tôi, ẩn dưới tấm chăn mỏng.
Gương mặt xanh xao, hốc hác của anh ta vì quá đau khổ mà co rúm lại.
“Anh xin lỗi… xin lỗi em, An An.”
“Anh không nên hiểu lầm em.”
“Anh đã sai rồi…”
Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-toi-mac-ke-vi-hon-phu-cuu-bach-nguyet-quang/2453262/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.