Nhìn thấy người phụ trách lộ vẻ khó xử, Sơ Bạch cũng rất khó xử.
Cận Văn Tu!
Cậu không biết nên nói gì cho phải.
"Nhà độc lập mới cần thêm vài ngày nữa." Người phụ trách lật một cuốn sổ nhỏ, do dự nói: "Hay là ngài tạm thời về nhà cũ ở vài ngày?"
Sơ Bạch im lặng một lúc, nhìn chiếc vali đã được đóng gói đầy đủ sau khi dọn dẹp xong, dường như thở dài nhẹ nhõm.
"Không sao." Cậu nói, "Vực chủ là tạm trú, cứ ghi thông tin của tôi vào căn đó đi, tôi sẽ ở cùng ngài ấy."
Người phụ trách nghe vậy thì tái mặt, "Cái này, cái này không ổn đâu?"
Anh ta nghĩ, vị Thiếu úy mới nhậm chức này sao lại táo bạo như vậy? Yêu cầu này cũng có thể đưa ra.
Sơ Bạch không nói thêm gì, trực tiếp liên lạc với Cận Văn Tu trên thiết bị đầu cuối, cậu mở màn hình ngoài để đối phương có thể nhìn thấy tình hình bên này, cũng để người phụ trách có thể nói chuyện với hắn.
"Vực chủ!" Người phụ trách giật mình, không ngờ lại đột ngột như vậy.
Cận Văn Tu ngược lại không bất ngờ, dường như đã sớm dự liệu được mà mỉm cười, "Sắp xếp cho cậu ấy ở chỗ tôi đi."
Người phụ trách vội vàng đáp ứng, "Vâng, vâng..."
Cuộc gọi kết thúc sau hai câu nói, người phụ trách vội vàng bắt đầu nhập thông tin, vừa nhập vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Sơ Bạch.
Đối phương như đang suy nghĩ điều gì đó, có chút thất thần.
Đôi mắt màu bạc xinh đẹp nhìn về nơi khác, những sợi tóc mềm mại rơi xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-toi-thanh-doi-voi-ke-thu-can-ba/2379860/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.