Lâm Hoài bị Vu Hàng nhìn chằm chằm suốt đường về nhà. Đến cửa nhà, cậu quay đầu lại nhìn, Vu Hàng đang đứng ở một ngã rẽ phía sau, vẫy tay với cậu và ra hiệu bảo cậu mau về.
Bữa trưa ăn muộn, lúc này các ống khói của mỗi nhà mới bắt đầu bốc khói. Lâm Hoài đứng không vững, người cứng đờ đi về, có chút xấu hổ, lại có chút tức giận, dù sao cuối cùng cũng không vẫy tay lại.
Bà Vương Tú Nga vừa nghe thấy tiếng động đã ra ngoài, vội vàng hỏi cậu: "Không có chuyện gì xảy ra chứ, sao mày đi bán lúa mì mà về muộn thế?"
Lâm Hoài đặt chiếc xe kéo gỗ xuống, cổ đỏ bừng dắt bò vào chuồng, giọng ồm ồm đáp lại: "Đông người ạ."
Bà Vương Tú Nga không nghi ngờ gì, "À" một tiếng: "Mặt mày đỏ, mắt đỏ là sao thế, mày khóc à?"
Lâm Hoài xoa xoa, quay người đi, giả vờ cho bò ăn cỏ: "Con khóc cái gì chứ, trời nóng quá, nóng không chịu nổi luôn."
Con bò không hợp tác, vẫy tai không ăn cỏ, nó đã ăn no ở ngoài rồi. Ngược lại, đám ngỗng kia vừa thấy người về đã bắt đầu kêu lên như trẻ con.
"Giọng mày cũng không đúng nữa, Hoài ơi," bà Vương Tú Nga giọng lo lắng, đến kéo Lâm Hoài qua, quan tâm hỏi, "Có phải có chuyện gì không, đừng có giấu mẹ."
Sắc mặt Lâm Hoài lại càng thêm đỏ, cảm giác tê dại trên người vẫn chưa tan hết. Nhìn thấy gương mặt quan tâm của bà Vương Tú Nga, cậu càng thêm chột dạ, "Không có chuyện gì đâu, mẹ đừng nghĩ lung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lua-huu-diem/2840515/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.