A Bàng chớp chớp mắt, nhìn dáng vẻ đầu óc mơ hồ kia cũng biết trước giờ không để ý tới cổ của Lư Chiếu Dạ.
– Lâu chủ quan sát tỉ mỉ thật. – Y chậc lưỡi, – Thuộc hạ chỉ nghĩ hắn là giả mạo, không ngờ lại dùng cách thức tà đạo như vậy. Theo như vừa rồi ngài nói, giờ nghĩ kỹ lại quả thật là đúng như vậy. Vị Nhiệt Hải công tử này lúc nào cũng ăn mặc kín cổng cao tường, cũng chẳng phải là nữ gì, còn sợ người ta nhìn à? Hắn cẩn thận như thế, chỉ có thể chứng tỏ, trên cổ hắn có một bí mật. Bí mật này liên quan tới tính mạng, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy….Nếu che giấu tốt như thế, tại sao Lâu chủ lại phát hiện được ạ?
Vẻ mặt y giống như vạch trần bí mật giỏi lắm, ánh mắt nhìn cô cũng biến thành cổ quái.
Nhai Nhi biết trong đầu y đang nghĩ gì, liếc y một cái,
– Lần đầu hắn đến, ta để hắn đợi nửa nén hương. Quả nhiên hắn chờ lâu nên hơi lơ là, trong lúc vô tình bị lộ vết mảnh đỏ trên cổ ra, đúng lúc bị ta nhìn thấy.
A Bàng “á” lên:
– Thuộc hạ cũng cho là như vậy, Lâu chủ làm việc luôn luôn kín đáo, bọn thuộc hạ tự thấy không bằng. Nhưng nhắc tới tướng mạo của Lư Chiếu Dạ quả thật là cực phẩm trong nam nhân, thuộc hạ chưa từng thấy người nào tuấn tú hơn so với hắn cả.
Nhai Nhi cười nhạt,
– Thế à? Ta cho là ngươi vào nam ra bắc kiến thức rộng, không nghĩ tới tầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-nguyet-vo-bien/885589/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.