Trong lòng tôi nhiều điều khó lí giải, tôi thật sự đã cứu bố Tiểu Nguyệt ư? Tuy đã có lúc tôi nghĩ đến việc đẩy ông ta xuống, nhưng đó chỉ là một ý nghĩ vụt lóe trong đầu phút chốc chứ chưa đi liền với hành động? Tại sao đứa con gái ấy lại trừng phạt tôi thế này? Cục trưởng Lý đến bên và khẽ vỗ vỗ vai tôi, cảm động nói với khán giả bên dưới: "Đồng chí Tiểu Cường vì quá xúc động, vì vậy ...". Giọng Cục trưởng cũng nghẹn ngào không nên lời.
Ông vừa nói vừa dìu tôi trở lại chỗ ngồi, khán giả phía dưới vỗ tay như sấm. Tôi nhìn thấy mấy cảnh sát cường tráng ngồi ngay hàng ghế đầu đang cố kìm những giọt nước mắt, nhưng phần chính tôi vẫn chưa nói cơ mà! Tôi cố gắng lấy lại tinh thần, chuẩn bị quay lại bục phát biểu nhưng cứ bị Cục trưởng Lý ấn vào chỗ ngồi, ông nói: "Sau đây để tôi thay mặt đồng chí Trương Tiểu Cường báo cáo phần tiếp theo!"
Quá đáng thế là cùng, thường ngày cơ hội phát biểu của ông ta nhiều như thế mà còn cướp cả lần đầu tiên được đọc báo cáo của tôi, tâm địa đen tối vậy ư? Tôi cố gắng gồng mình đứng dậy, nhưng sức mạnh của ông ta ghê gớm quá làm tôi không động đậy nổi.
Cục trưởng phấn khởi chạy lên bục phát biểu, tôi biết lúc nãy ông ta chưa nói đủ, chẳng qua hảo tâm dành cho tôi một chút thời gian, bây giờ cơ hội lại đến rồi, câu chuyện mất bao thời gian dàn dựng về nhân vật anh hùng Trương Tiểu Cường của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-nhu-tieu-cuong/840867/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.