Bài phát biểu dạt dào cảm xúc của Cục trưởng Lý cuối cùng cũng kết thúc, tôi bị lôi lên bục phát biểu, khi nãy ngồi dưới tôi cũng đã trù tính rất lâu. Tôi là người rất biết kể chuyện, có một năm tôi ăn trộm bánh bao cô Ba đang bán, tôi chạy rất nhanh cô không đuổi kịp nên cô lấy đá ném, không ngờ trúng vào đầu tôi, thế là tôi kết hợp với sự thật cô Ba đi ngang qua nhà chú Tư rẽ vào xin một bát nước uống để thêu dệt nên một câu chuyện tình đau thương trắc trở dài 20 năm giữa cô Ba và chú Tư. Cô Ba vì thế mà bị bố cô nên cho một trận, chú Tư vô tội đáng thương đã trở thành vật hy sinh, thím Tư còn công khai dan díu với chú Bảy một lần để trừng phạt hành vi không chung thủy của chú Tư. Còn hôm nay câu chuyện mà tôi sáng tạo bản thân cũng có chút ít sự thật, tình tiết rất khúc triết nên tôi tin sẽ không làm người nghe phải thất vọng. Tôi bước lên bục phát biểu, mắt đỏ hoe, trong mắt ngân ngấn nước, đó chính là: "Chưa có làn điệu thì có trước chút tình", trước khi kể chuyện nên tạo ra bầu không khí, như thế người nghe sẽ dễ dàng hiểu được chủ đề câu chuyện của bạn, từ đó làm cảm xúc của người nghe cũng trầm bổng theo tình tiết câu chuyện. Chủ đề hôm nay là một thanh niên chất phác và nhút nhát đã thắng bản thân, trong giây phút nguy hiểm đã trở thành một anh hùng xả thân cứu người. Tôi đã quan sát phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-nhu-tieu-cuong/840869/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.