Sáng sớm, tôi ôm gối đầu cuộn thành một đoàn núp ở trong góc giường.
"Uyển Uyển, có khá hơn không, vẫn còn chưa thoải mái sao?" Anh ngồi ở mép giường vươn tay muốn vén tóc đang rũ xuống trên mặt tôi. Tôi liền hất tay anh đang muốn đến gần ra, dùng âm lượng gần như là hét hô to với anh: " Tại sao anh lại làm như vậy, em là em gái anh, là em gái ruột thịt của anh! Anh có biết làm như vậy là trái với đạo đức hay không!"
"Uyển Uyển ngoan, đừng khóc, Uyển Uyển rất biết điều, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh Uyển Uyển." Anh kéo tay tôi, theo đà ôm tôi vào trong ngực, lòng bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên đôi mắt tôi, cũng giống như lần mẹ vứt búp bê của tôi, như lần tôi vụng về làm rớt bể bình hoa của ông nội, bị nhốt ở trước cửa nhà, ngay cả mỗi khi gặp ác mộng tỉnh giấc cũng là anh an ủi tôi như vậy.
"Anh không phải là anh trai em, anh trai của em sẽ không làm như vậy với em, sẽ không bao giờ!" Tôi vòng tay quanh mình, cả người hơi run rẩy, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
"Uyển Uyển, anh chính là người anh trai mà em thích nhất, là anh trai em yêu nhất, em quên rồi sao?" Tiếng nói trầm thấp của anh nhẹ thổi vào bên tai tôi. Đúng, ngay từ khi học năm thứ ba tiểu học, cô cho một đề văn là “người mà bạn thích nhất”, các bạn học khác đều là viết ba mẹ, chỉ có tôi là viết anh trai thôi, mùng một trong cuộc thi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-sinh/1791242/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.