"Anh không có ý đó." Lục Phong nhanh như chớp vươn tay như vuốt hổ ra bắt lấy tay tôi, chỉ dùng một chút lực đã khiến tôi không thể động được, "Em biết rõ anh không thể diễn đạt tốt, còn cố ý bắt lỗi... Anh làm sao có thể nghĩ em ở với anh vì tiền được chứ... anh chỉ là..."
Hắn đứng như trời trồng nửa ngày để sắp xếp lại ngôn ngữ, "...Không biết phải làm sao để em được vui vẻ. Em cũng hiểu là anh chưa bao giờ phải lấy lòng người khác, không có ý tưởng gì hay ho, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, càng không biết chọc cho em cười..."
"Thích em cũng không biết dùng cách nào để biểu đạt, nghĩ không ra phải làm sao để lãng mạn, chỉ có thể mua cho em thứ này thứ kia..."
"Nếu một ngày nào đó em phát hiện ra ở bên cạnh anh thật vô vị, nhưng nếu... Anh có thể mua cho em mọi thứ, người ta cho em được cái gì anh cũng có thể cho, có lẽ sẽ tốt hơn một chút..."
Tôi, tôi không nghe lầm chứ? Nhưng cái kiểu câu cú hỗn loạn, ngữ pháp bão táp thế này hoàn toàn phù hợp với trình độ của hắn.
"Là như vậy đó..." Nhìn một người đàn ông cao gần 1m9 vẻ mặt xấu hổ đang cố gắng diễn đạt thật sự đã đủ ngố lắm rồi.
Đại não của người này rốt cuộc là do cái ngốc gì cấu tạo nên thế?
Tự nhiên lại lo lắng tôi sẽ đá hắn... Có nhầm không đấy? Nhìn trước sau trái phải gì cũng thấy rõ người dễ bị dư luận đánh giá thấp hơn phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trinh-mai-mai-mot-tinh-yeu/2370789/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.