Lúc hắn suy sụp tôi có thể bình tĩnh được, ngược lại bây giờ hắn càng bình tĩnh tôi lại cực kỳ sợ hãi, nước mắt cũng đột nhiên trào ra, "Anh đừng gạt em... anh đừng gạt em..."
Kỳ thật bình tĩnh chỉ là giả vờ, tôi sợ rằng hắn không còn sống bao lâu nữa, sợ một ngày nào đó hắn sẽ lẳng lặng rời bỏ tôi trên cõi đời này, so với hắn tôi còn sợ hãi gấp vạn lần.
"Đứa ngốc này." Hắn có chút luống cuống, "Anh không có nói dối mà."
"Vậy sao anh lại không vui?" Tôi bất chấp mất mặt, hai mắt nhòe nhoẹt lên án, "Chuyện lớn như vậy... em cũng không cần anh phải la hét nhảy nhót gì, chỉ cần tỏ ra kích động một chút để em biết thật sự không có việc gì là được rồi, cho dù có mang chút gì đó về ăn mừng cũng tốt..."
"Anh vui mà, nhiều năm rồi anh mới vui như vậy! Sau này có thể yên tâm ở cạnh em, anh không biết phải tỏ ra như thế nào cả." Hắn có chút đần ra, kề sát mặt tôi nói.
"Anh không nghĩ là số mình lại may mắn đến vậy, nhận được kết quả liền về thẳng đây... Anh chỉ muốn mau trở về để báo cho em biết... Trên đường đi còn nghĩ phải tạo ra vẻ mặt hạnh phúc như thế nào để cho em thấy, cho em yên tâm, nhưng mà..."
Hắn nhìn tôi, có chút xấu hổ, "Lâu lắm rồi không như vậy, anh cũng quên mất đó là vẻ mặt như thế nào."
Mũi tôi không ngừng nóng lên.
Chỉ đến lúc hắn nói ra, tôi mới có thể hiểu được trước đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trinh-mai-mai-mot-tinh-yeu/2370849/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.