Sắc mặt Hải Yến tức khắc kỳ lạ, lòng đột nhiên thấy kinh hoàng, giữ vững giọng nói: "Ý là sao?"
Lực tay trên người anh cũng thả lỏng không ít, chỉ nắm hờ. Thứ kia vốn bị dọa cho mềm nhũn giờ lại có dấu hiệu ngóc đầu dậy.
Hà Thanh run bắn cả người, xấu hổ đến mức hận không thể biến mất ngay tại chỗ.
Hải Yến cố tình không tha cho cậu nửa phần, cổ tay xoay chuyển, ngón cái ấn xuống, chỉ thấy Hà Thanh bất lực r.ên rỉ một tiếng, lập tức nhào tới, vùi mặt vào hõm vai kẻ đầu sỏ, không nhúc nhích.
"Tạm thời không giày vò em nữa." Hải Yến thu tay về, không còn trói buộc cậu bé, tay trái rất tự nhiên di chuyển lên vỗ vỗ mông cậu. "Đừng hòng trốn, nhóc con nghịch ngợm này!"
Tai Hà Thanh khẽ động, đầu lại không ngẩng lên, sợ rằng hết thảy suy nghĩ trong lòng đều sẽ thốt ra từ đôi mắt.
Anh Yến thông minh như vậy, một khi nhìn nhau, còn có chuyện gì giấu được anh chứ...
Con đà điểu lớn chỉ lắc lư thân mình, giả vờ như không nghe thấy. Hải Yến cũng không ép cậu nhìn mình, cân nhắc một lát, chọn một cách trung dung. "Vậy anh hỏi em vài câu, không được nói dối anh! Nếu đúng thì gật đầu, nếu không đúng thì lắc đầu."
Hà Thanh ôm lấy đầu Hải Yến bằng hai tay, bây giờ gần như cả người cậu đều nằm trên người anh. Cậu gật đầu.
Hải Yến liếc mắt khen ngợi, rõ ràng rất hài lòng với thái độ của cậu, lúc này mới thong thả bắt đầu câu hỏi đầu tiên.
"Vừa rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trong-bien-lang-ac-quy-bat-thien/2712370/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.