__________
Thành Tô Châu tao nhã êm đềm, ngay cả đồ ăn cũng rất thanh đạm. Tạ Trùng Tự ăn qua loa một chút rồi buông đũa, Tuyên Giác thấy nàng chỉ ăn vài miếng, liền hỏi: “Không hợp khẩu vị sao?”
Khoảng thời gian này khẩu vị của nàng không tốt lắm, trên đường ăn rất ít. Tạ Trùng Tự không mấy hứng thú đối với mấy món hầm, om, ninh của phương nam này, “Nhạt quá”.
“Gọi mấy món khác nhé?”
Tạ Trùng Tự lắc đầu: “Thôi khỏi”.
Nhĩ Ngọc thích đồ chua cay, những người sợ lạnh mùa đông đều sẽ thích ăn những món cay một chút. Tuyên Giác biết điều này, ẩm thực ở Tô Châu thanh đạm nên chàng đã cố ý dặn dò nhà bếp bỏ thêm gia vị vào. Theo lý mà nói sẽ không tới mức “quá nhạt” chứ.
Ánh tà dương chiếu xiên vào tửu lâu, càng cách xa Dương Châu, Tạ Trùng Tự càng thả lỏng, nàng không còn dùng phấn đen bôi lên mặt nữa, lúc này da mặt vừa trắng vừa mềm.
Ánh dương khiến cho sườn mặt của nàng càng trở nên nhu thuận và kiều diễm, đôi mắt như được phủ một tầng hơi nước long lanh, để lộ dáng vẻ vừa yếu đuối vừa dịu dàng.
Trong lòng Tuyên Giác bỗng dấy lên một cảm giác lo âu không nói nên lời.
Khi đứng dậy, chàng nhẹ nhàng quét mắt, bàn tay khẽ chạm lên cổ tay Tạ Trùng Tự định bắt mạch cho nàng. Tạ Trùng Tự như thể gặp phải quân địch lập tức nhích người về bên trái.
Tuyên Giác chỉ nắm được không khí, lông mày chàng khẽ cau nhẹ nhưng không nói gì. Chàng không vội nhưng thái độ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trong-sinh-trong-tu/2453480/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.