Cả hai đều đứng im trong khoảnh khắc này, chỉ có tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ bờ ngân nga trong không gian.
Tịch Cảnh Dương cuối cùng cười nhẹ, đặt tay lên đôi môi mỏng và nhìn vào đôi mắt xanh của cô. Ngay sau đó anh khuỵu một gối xuống đất, nắm lấy bàn tay trái của Kỷ Thần Hi.
“Vốn dĩ anh muốn chuẩn bị cho em một buổi cầu hôn độc nhất vô nhị, nhưng anh sợ là không thể kéo dài thêm nữa.”
Đáy mắt Kỷ Thần Hi khẽ động, tim cũng đập liên hồi. Cô hoàn toàn bất ngờ trước hành động đột xuất này của anh, đến mức có chút hoảng loạn, tay chân luống cuống.
“Anh…anh mau đứng dậy đi…anh…”
Tịch Cảnh Dương vẫn quỳ một gối trên cát trắng, ánh sáng từ mặt trời phản chiếu từ biển xanh làm nổi bật gương mặt thanh tú của anh. Ánh sáng chiếu rọi lên đôi mắt đen sâu thẳm, tạo nên một ánh sáng lấp lánh giữa những vệt mây trên bầu trời. Từng đường nét trên khuôn mặt anh được làm nổi bật bởi ánh sáng mặt trời, tạo nên một vẻ đẹp hoàn hảo và nam tính.
Anh vẫn giữ vững tư thế quỳ gối, không chút nao núng hay do dự. Ánh mắt anh tràn đầy tình yêu và sự quan tâm, như muốn nói đến tận đáy lòng với người đối diện. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, cảm nhận được mọi cảm xúc và rung động trong từng nhịp nhàng của trái tim Kỷ Thần Hi.
“Anh không phải người tốt, cũng không phải người thành thật. Quá khứ của anh là một mảng đen không tài nào tẩy trắng được. Tiền tài địa vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trung/2465331/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.