Kỷ Thần Hi đè tay Tịch Cảnh Dương lại, ánh mắt ra hiệu:“Anh ngồi ghế lái phụ đi, để em lái, em đưa anh đến một nơi.”
“Em biết đường?” Tịch Cảnh Dương nhoẻn miệng hỏi.
Đây là lần đầu Kỷ Thần Hi đến Thủ Đô, chắc chắn không thông thuộc đường xá nơi đây.
Kỷ Thần Hi nháy mắt chỉ tay vào trong xe:“Có bản đồ mà, em sẽ không chở anh qua tới biên giới luôn đâu, yên tâm.”
Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều nói:“Chỉ cần cùng em, đi đâu đều được.”
Lần này Kỷ Thần Hi mặt không đỏ tim không run, dù sao cô cũng phải cố miễn nhiễm với những lời đường mật của ai kia, nếu không sớm ngày cô sẽ bị anh kích thích mà chịu không nổi mất.
Tịch Cảnh Dương không nói gì thêm, ngoan ngoãn lên xe, tùy ý để cô muốn đưa đi đâu thì đi.
Trong thời gian di chuyển, cả hai không nói với nhau bất kỳ lời nào và Kỷ Thần Hi cũng chỉ tập trung lái xe.
Khung cảnh ven đường cũng dần chuyển từ thành thị tấp nập sang những vùng ngoại ô yên bình. Những tòa nhà cao tầng và những cột đèn đôi mờ dần trong gương mặt của Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương. Những con đường rộng lớn được thay thế bằng những con đường nhỏ hẹp, mở ra khung cảnh quê hương yên tĩnh.
Dọc theo con đường, những cây cối xanh tươi che phủ cả hai bên, tạo nên một màn lá mát dịu. Tiếng chim hót vang lên từ những cành cây, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên. Cảnh quan xanh ngát của cánh đồng và đồng cỏ trải dài đến tận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trung/2465330/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.