Những tia nắng chui qua khe hở rèm cửa sổ, vừa vặn chiếu lên trên mặt Lữ Tư Nguy, hàng lông mi khẽ run rẩy, mi mắt nhấc lên, lộ ra một đôi mắt lim dim buồn ngủ.
Cậu híp mắt lui về phía sau, nhận ra cảm giác trói buộc trên eo truyền đến, nghi hoặc cúi thấp đầu, phát hiện một cánh tay mạnh mẽ áp chặt dưới hông.
Lữ Tư Nguy quay đầu lại, nhìn thấy Phương Đình Việt đang ngủ, không muốn đánh thức hắn, cẩn thận xoay người, đưa tay đặt lên trán mình, một tay khác nhẹ nhàng áp lên trán Phương Đình Việt.
"Hạ sốt rồi." Cậu vui mừng mà lẩm bẩm.
Vừa thu cánh tay về, bỗng nhiên bị người ta tóm lấy, Lữ Tư Nguy sợ hết hồn, dời tay của mình, chỉ thấy Phương Đình Việt nằm bên cạnh đã mở mắt ra.
"Anh đã tỉnh?" Lữ Tư Nguy nháy mắt mấy cái.
Phương Đình Việt nhìn cậu, nói: "Ừm, dậy lâu rồi."
"... Là em lỡ giờ anh rời giường hả?"
"Không có." Phương Đình Việt khẽ lắc đầu, sau đó kéo tay Lữ Tư Nguy qua.
Lữ Tư Nguy có chút do dự liếc Phương Đình Việt, hậu tri hậu giác mà suy nghĩ lên quan hệ giữa bọn họ.
Ngày hôm qua bọn họ đã hôn nhau. Không chỉ một lần.
Hôn môi bạn bè không phải chuyện bình thường, một lần có thể nói là kích động, hai lần ba lần thì sao?
Phương Đình Việt chưa bao giờ là người tùy tiện, hơn nữa hôm qua hắn phát sốt chứ không phải uống say, không thể nào nhận lầm người, như vậy...
Lữ Tư Nguy đẩy vai Phương Đình Việt, nhếch nhếch miệng, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-yen-on-nghi-den-ngay-gian-nguy/1972659/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.