Giang Đồng không đi cùng Trần Tử Kiêm đón Từ Phi. Ban đầu anh định đi, nhưng Trần Tử Kiêm bảo trời lạnh, kêu anh cứ ở nhà đừng chạy tới chạy lui nữa.
Vừa đỗ xe dưới nhà, Giang Đồng đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Ngay sau đó, tiếng đám đàn ông cười đùa vang lên trong hành lang, Giang Đồng chạy ra mở cửa.
Đây không phải lần đầu tiên anh gặp Từ Phi, nhưng khi thấy người nọ lần nữa, anh vẫn mất một lúc mới nhớ ra. Ngược lại, Từ Phi lại nhận ra anh ngay.
“Bác sĩ Giang? Anh là bác sĩ Giang phải không?” Đôi mắt Từ Phi sáng rực, vừa nhìn đã cho cảm giác thật thà đáng tin cậy. Trạng thái của cậu ta giờ đã tốt hơn nhiều so với lần Giang Đồng nhìn thấy cậu ta thoi thóp trên xe.
“Tiểu Tinh bảo tôi là bác sĩ Giang rất đẹp trai, quả nhiên là vậy.” Từ Phi còn chưa vào nhà đã hào hứng chìa tay ra bắt tay Giang Đồng. Nhưng chỉ mới chạm được một giây, bả vai cậu ta đã bị ai đó huých nhẹ.
Từ Phi vội buông tay, quay lại nhìn thì thấy người đứng sau là Trần Tử Kiêm.
“Nhị ca, anh làm gì thế?” Cậu ta giơ tay xoa xoa vai.
Trần Tử Kiêm mặt không cảm xúc đáp: “Ngoài này lạnh, vào trong nói chuyện.”
Lời hắn nói quá có lý, Từ Phi không cách nào phản bác.
“Cậu trông có vẻ khỏe hơn nhiều rồi.” Giang Đồng nhìn Từ Phi bằng ánh mắt hiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sot-cao-khong-dut-kho-tu/2293873/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.